Viện trưởng Mã muốn đi đến địa khu An Nam kiểm tra công việc, nên dẫn tôi và Đinh Tiểu Hòe theo. Nhờ đó mà tôi biết Yến Nhất Hạc cũng không mách lẻo lại chuyện gì với sếp. Chúng tôi đến An Nam đã hơn bảy giờ tối. khi xe chạy đến Cục Y tế, tôi nói:
-Không có ai sao?
Đại Từ đáp:
- Có người hay không thì cần xem là ai đến, anh đến rồi vậy thì không còn người nữa. Ở đây, đến nửa đêm cũng vẫn còn người.
Lên lầu hai, chúng tôi thấy quả nhiên là có người. Hơn nữa, còn có tới sáu người. Thấy Viện trưởng Mã, Cục trưởng Ân nói:
- Viện trưởng! Chúng tôi chờ mãi. Cứ nghĩ chậm nhất sáu giờ ngài sẽ đến, nhưng bảy giờ vẫn chưa thấy. Chúng tôi đang lo đây.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Viện trưởng Mã phải diễn thuyết ở Phong Nguyên nên bị chậm trễ.
Nói rồi anh ta thuận thế đứng bên cạnh Viện trưởng Mã, ngăn tôi sang một bên. Viện trưởng Mã nói:
- Đây là Tiểu Trì.
Sau đó ông ta gọi tôi tới:
- Tiểu Trì là nghiên cứu sinh của Học viện Trung y Bắc Kinh, tôi đã giữ cậu ta ở lại Viện.
Cục trưởng Ân bắt tay tôi thật chặt, rồi lại bắt tay Đinh Tiểu Hòe. Đinh Tiểu Hòe chớp mắt, không nói gì. Tôi nghĩ: “ Viện trưởng Mã là môt người tinh mắt. Ông cho rằng ông muốn ép tôi là ép được sao?”
Bắt tay kẻ trước người sau, nói ra chẳng là cái thá sự gì, nhưng thực tế nó lại không phải là chuyện nhỏ.
Ăn cơm xong, Cục trưởng Ân và một vài người khác dẫn chúng tôi đến khách sạn Thần Lộc. Ông ta dặn dò với quản lý rồi đi. Viện trưởng Mã được bố trí ở một phòng xép, còn lại hai phòng đơn khác. Đinh Tiểu Hòe muốn một mình một phòng, Đại Từ nói:
- Ai không sợ tiếng ngáy thì ở chung phòng với tôi.
Xưa nay ông ta ngáy có tiếng, tiếng ngáy có lực xuyên thấu qua tường. Mỗi lần đi ra ngoài công tác, là Đại Từ không dám ở cạnh phòng Viện trưởng Mã. Đinh Tiểu Hòe nói:
- Chỉ sợ tôi cũng ngáy vậy.
Thấy dáng vẻ không chịu nghĩ cho người khác của anh ta, tôi nói:
- Vậy thì hai người ngáy ở cùng một phòng, nghe người ngáy cũng coi như là nghe mình ngáy.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Vậy thì ông Từ một mình một phòng là được rồi.
Đại Từ đi rồi, Đinh Tiểu Hòe mở hộp giấy, bên trong là một chiếc máy xay đậu. Ông ta vừa xay đậu cho Viện trưởng Mã, vừa nói:
- Từ trước tới giờ Viện trưởng Mã chưa từng uống bột đậu nành vì không hợp khẩu vị.
Đinh Tiểu Hòe đi tìm nơi luộc đậu, Viện trưởng Mã cũng tắm xong, đến cửa phòng chúng tôi xem qua. Tôi nghĩ có chuyện gì nên theo ông ta đi ra ngoài. Viện trưởng Mã cầm bộ cờ vây nói:
- Trì Đại Vi, nghe nói cậu cũng biết chơi cờ đúng không?
Tôi nói:
- Tôi cũng biết chút ít.
Lúc này, Đinh Tiểu Hòe bưng đến một bát đậu nành nóng, đặt lên bàn ròi ngồi xuống nói:
- Hôm nay Viện trưởng Mã hướng dẫn tôi chơi cờ thêm lần nữa nhé. Ngài chấp tôi ba quân.
Viện trưởng Mã nói:
- Hôm nay chấp năm quân.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Vậy thì nhất định tôi phải thắng một ván mới được, Đại Vi xem tôi thắng này.
Rồi anh ta lại nói:
- Chúng ta chơi cờ với Viện trưởng Mã chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Đi được một nước, Viện trưởng Mã nói:
- Quên mang theo tất để thay rồi.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Tôi sẽ đi mua một đôi.
Rồi anh ta lại nhìn tôi. Tôi nói:
- Tôi xuống dưới xem sao?
Sau đó tôi quay trở về nói:
- Đóng cửa hết rồi.
Lúc này, Đinh Tiểu Hòe đã thua một ván nhưng anh ta còn muốn chơi thêm một ván nữa. Thấy vậy tôi liền trở về phòng.
Rất lâu sau đó Đinh Tiểu Hòe mới trở về. Anh ta bưng cái chậu ra ngoài, rất lâu sau vẫn chưa thấy vào. Trong phích không còn nước, tôi cầm theo chiếc cốc đi lấy nước thì thấy Đinh Tiểu Hòe đang đứng ở cuối hành lang. Anh ta vừa nhìn thấy tôi thì luống cuống như muốn che giấu điều gì đó. Liếc thấy hai đôi tất được sưởi bên cạnh hành lang, tôi biết anh ta đã đem đôi tất của Viện trưởng Mã đi giặt rồi mang hong khô. Tôi vờ như không nhìn thấy gì, lấy nước rồi trở về phòng. Một lúc lâu sau anh ta mới về, nói:
- Anh vẫn chưa ngủ sao?
Anh ta nằm trên giường đọc sách, tôi liếc mắt nhìn thì thấy đó là sách “ Học cờ vây căn bản”. Tôi nói:
- Anh vẫn chưa định ngủ sao? Đọc sách gì vậy?
Anh ta nói:
- Là quyển sách này.
Anh ta giơ quyển sách lên, rồi lại hỏi tôi đang xem sách gì. Tôi nói:
- “Y biển” của Hà Mộng Dao.
Anh ta nói:
- Nghiên cứu nghiệp vụ cũng tốt lắm. Đợi anh trở thành Lý Thì Trân đương đại, tôi sẽ viết hồi ký.
Tôi nói:
- Thật ra tôi cũng muốn học chơi cờ vây. Nếu học được thì tốt.
Sáng ngày hôm sau, khi tôi vừa tỉnh dậy, Viện trưởng Mã gọi tôi nói:
- Đi ra ngoài xem có tất không thì mua lấy hai đôi. Nhớ phải là loại bông tơ tinh khiết đấy nhé.
Một lúc sau tôi đem tất về, Viện trưởng Mã nói:
- Đinh Tiểu Hòa! Cậu ta vẫn thật có lòng, tối hôm qua đã giặt rồi hong tất cho tôi rồi. Chả trách ngủ dậy tôi không nhìn thấy tất mình đâu. Thấy đôi tất được phơi ngoài đó, không biết có phải là giặt lẫn đồ của tôi với người khác không? Nhưng không nên dùng chậu ở đây, bệnh phù chân rất dễ lây nhiễm. Tôi đã đi dép lê một năm trong khách sạn, hại bản thân mắc phải bệnh phù chân. Đã thử rất nhiều thuốc nhưng cái thứ vi khuẩn đó còn ương ngạnh hơn quỷ.
Tôi nghĩ “Đinh Tiểu Hòe hao tâm sức vào hai đôi tất như vậy, anh ta không sợ Viện trưởng Mã coi thường mình sao?” Lúc ăn cơm sáng, Đinh Tiểu Hòe cúi xuống nhìn chân Viện trưởng Mã, phát hiện đó không phải là đôi tất do mình giặt, thì nét mặt hơi mất tự nhiên.
Buổi sáng nghe Cục trưởng Ân báo cáo công tác, Đinh Tiểu Hòe có vẻ rất tùy ý. Anh ta ném bản ghi cho tôi. Tôi đưa Viện trưởng Mã xem qua. Viện trưởng Mã gần như không có phát hiện chỗ nào sai sót, ông ta gật đầu. Tôi đành cầm bút ghi chép lại. Đinh Tiểu Hòe nghiễm nhiên ngồi nghe báo cáo, thỉnh thoảng cũng hỏi vào vài câu. Tôi để ý đến thái độ Viện trưởng Mã thấy cũng không có gì đặc biệt. Xem ra Đinh Tiểu Hòe thật sự rất hiểu Viện trưởng Mã. anh ta biết khi nào nên giữ im lặng, khi nào cần lên tiếng.
Buổi chiều, Cục trưởng Ân đi cùng Viện trưởng Mã đến tỉnh. Tôi cùng Đinh Tiểu Hòe và vài Phó cục trưởng khác bàn về công việc chi tiết. Phó cục trưởng Vu nói:
- Có một vài vấn đề tôi cần báo cáo với các đồng chí có mặt ở đây ngày hôm nay.
Tôi vội vàng nói:
- Mọi người cùng thảo luận đi.
Đinh Tiểu Hòe ngồi xuống, anh ta cầm bút xoay ngang xoay dọc nhưng lại không viết gì, gật đầu “ừ ừ” ra hiệu cho tôi ghi lại. Tôi vờ như không hiểu, anh ta đành bỏ qua. Lúc nói chuyện, Đinh Tiểu Hòe luôn xen vào lời của Phó cục trưởng Vu, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác. Mặc dù Viện trưởng Mã giữ chúng tôi lại bàn công việc nhưng lại không trao quyền cho anh ta làm người chủ trì, anh ta dựa vào cái gì gì mà tỏ vẻ quan cách thế kia? Tôi nghĩ mấy vị Phó cục trưởng kia cũng đứng tuổi, sao lại có thể chịu nhịn như thế? Ai ngờ rằng họ không có chút khó chịu nào. Họ coi Đinh Tiểu Hòe như lãnh đạo viện, tỏ thái độ cung kính nghe hỏi một câu đáp một câu. Thái độ của họ đã khơi dậy sự hứng thú trong Đinh Tiểu Hòe. Anh ta càng lúc lại càng phấn khởi, tư duy bỗng nhiên cũng sinh động lạ thường. Những vấn đề anh ta đưa ra cũng đều là những vấn đề mấu chốt, thậm chí có vài điểm còn phát huy hơn khả năng của mình, khiến tôi phải kinh ngạc. Như vậy có thể thấy thường ngày, anh ta vẫn động não. Cứ như vậy, Phó cục trưởng Vu và mấy người kia chính thức xem anh ta như một nhân vật lớn. Thỉnh thoảng tôi cũng xen vào hỏi vài câu, nhưng bọn họ cũng chỉ nhìn về phía Đinh Tiểu Hòe mà đáp lại. Đinh Tiểu Hòe phấn khởi đến độ nét mặt rạng ngời. Những người kia thì tỏ thái độ ngày càng cung kính, thậm chí đến cái tên “Chủ nhiệm Đinh” cũng thốt ra được. Còn Đinh Tiểu Hòe cũng không có ý chỉnh sửa. Tôi nhìn mấy người Phó cục trưởng Vu, trong lòng thầm thở dài: “ Nhìn mấy người Trung Quốc này đi, nhìn mấy người Trung Quốc này đi!”
Buổi tối chúng tôi đến khách sạn dùng cơm. Chúng tôi tới đó trước đợi Viện trưởng Mã và Bí thư Đồng. Hơn mười năm trước, Bí thư Đồng và Viện trưởng Mã đã ở Tây Tạng cùng nhau trong hai năm. Đến cửa khách sạn, Trưởng khoa Tiếu- Khoa nhân sự Cục y tế chạy đến tiếp đón nói:
- Mấy phòng ở trong đều có người đặt rồi.
Nét mặt Phó cục trưởng Vu bỗng trầm xuống nói:
- Sáng sớm nay tôi đã dặn dò việc này rồi, sao còn làm hỏng ? Bí thư Đồng cũng tới anh có biết không? Đợi lát nữa anh tự mình đi nói với Cục trưởng Ân, để Bí thư Đồng cũng ngồi trong phòng khách.
Trưởng khoa Tiếu nói:
- Sáng nay tôi đã dặn dò với Tiểu Phương, cô ta đặt món nhưng lại quên không đặt phòng.
Tôi nói:
- Đổi nhà khác cũng vậy mà.
Phó cục trưởng Vu nói:
- Chỉ có khách sạn này là xem ra còn được, ngày thường khi tiếp khách Bí thư Đổng cũng thường lui tới đây.
Tôi nói:
- Ngồi ở phòng khách cũng vậy.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Đại Vi, ý của anh là để Cục trưởng Mã ngồi ở phòng khách sao?
Phó cục trưởng Vu nói:
- Trưởng khoa Tiếu, có lẽ anh nên đi xin một nhóm người nào đó nhường phòng cho chúng ta, nói là Bí thư Đổng có khách.
Nói rồi, ông ta chỉ tay lên trên. Trưởng khoa Tiếu tiến vào, tôi cũng tiến vào, Tiểu Phương đang nói khó với mấy người trong phòng. Bọn họ ai ngồi chỗ nấy nên không ai chịu đứng lên.
Trưởng khoa Tiếu trầm mặt nói:
- Tiểu Phương! cô gây ra họa lớn thế nào cô có biết không? Bí thư Đổng cũng tới, lát nữa cô hãy tự mình giải thích với Bí thư Đổng đi.
Vẻ mặt Tiểu Phương đau khổ, gấp đến độ muốn khóc òa. Lúc này, Đinh Tiểu Hòe cũng đến. Anh ta nhận ra Tiểu Phương là bạn học hồi đại học, vội vàng chạy lại bắt tay. Tiểu Phương cười gượng, Đinh Tiểu Hòe nói với Trưởng khoa Tiếu:
- Vẫn chưa giải quyết xong sao? Cục trưởng Mã sắp tới rồi.
Trưởng khoa Tiếu nhìm chằm chằm Tiểu Phương, không lên tiếng. Tiểu Phương nói:
- Bên trong là Cục trưởng Trương, Cục công trình thị chính.
Đinh Tiểu Hòe đứng ở cửa nói:
- Các đồng chí trong phòng có thể nhường cho chúng tôi được không, Viện trưởng Mã của Sở y tế từ tỉnh thành tới, muốn tiếp đãi vài người khách.
Một người bên trong nói ra:
- Viện trưởng Mã? Chúng tôi không biết. Chỉ nghe nói có Cục trưởng Ngưu thì đi kéo cày rồi.
Trưởng khoa Tiếu nói:
- Chuyện là thế này, đồng chí Đồng Miểu - Bí thư Đổng muốn mời mấy vị khách trong tỉnh đến đây.
Người kia nhại lại nói:
- Chuyện là thế này, đồng chí Trương Hiểu Bình, Cục trưởng Trương của chúng tôi muốn mời Bí thư Trình ở tỉnh đến đây họp mặt.
Cục trưởng Trương ở trong phòng phát ra một âm thanh đặc biệt vừa giống như ho khan lại vừa giống như thở gấp. Người kia không dám lên tiếng nữa. Cục trưởng Trương nói:
- Bí thư Đổng thực sự sẽ tới đây sao? Nếu Bí thư Đổng đã có việc công, vậy thì chúng ta nhường một chút cũng là điều nên làm. Nhưng chỉ sợ Bí thư Đổng thật không đến, mà có mấy Bí thư Đổng giả này qua đây quấy rối.
Dứt lời, ông ta vỗ vỗ vai người kia. Trưởng khoa Tiếu nói:
- Lừa ông? Ở An Nam này ai dám mạo danh Bí thư Đổng? Ăn gan hùm cũng không dám!
Trưởng khoa Tiếu nói thêm:
- Tôi đến cổng đón người.
Nói rồi ông ta liền bước đi, Tiểu Phương nói:
- Tôi cũng đi xem xem.
Nói rồi cô cũng bỏ đi.
Đinh Tiểu Hòe kéo lại nói:
- Đặt món rồi còn đi đâu nữa?
Tiểu Phương nói:
- Mình phải đến nhà trẻ đón con gái nữa.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Đã hơn 6 giờ rồi, còn đi đón con sao?
Tiểu Phương cười khổ nói:
- Ôi, tớ có thể so với người trên tỉnh các cậu sao? Ở đây đâucó chỗ cho tớ? Hồi ấy nghe nói cậu được giữ lại ở tỉnh, vậy là tốt rồi. Tớ nghĩ người thân đều ở An Nam nên đã quay về, giờ mới thấy hối hận.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Đợi lát nữa mình sẽ đi nói với Trưởng khoa Tiếu, để sau này ông ta đừng làm khó cậu.
Tiểu Phương nói:
- Đến ông ta cũng không có vị trí thì làm được gì, một bàn có mười người các cậu, xem như được rồi.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Vậy thì mình sẽ đi nói với Cục trưởng Ân.
Tiểu Phương nói:
- Hổ thẹn hổ then, không ngờ hôm nay lại gặp lại bạn cũ ở đây. Nếu không mình đã giả bệnh để trốn.
Cô gạt tay Đinh Tiểu Hòe ra rồi bước đi.
Lúc này, Viện trưởng Mã cùng Bí thư Đồng tiến vào. Mấy người Cục thị chính nhìn thấy, Cục trưởng Trương đứng lên chào hỏi một tiếng:
- Bí thư Đổng.
Bí thư Đổng không nghe thấy, Cục trưởng Trương cười vài tiếng rồi ngồi xuống. Bước vào phòng, Bí thư Đổng nói:
- Ông Mã, hôm nay chúng ta phải uống với nhau vài chén. Năm đó ở Lhasa (thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng) chúng cứ vài chén vài chén rồi cũng qua hai năm.
Đinh Tiểu Hòe nói:
- Không nên chọn rượu độ cao. Mấy năm trở lại đây, tửu lượng của Viện trưởng Mã cũng không được như trước rồi.
Bí thư Đổng nói:
- Vậy thì không chọn Mao Đài nữa, cho Ngũ Lãng Dịch đi.
Cục trưởng Ân nói:
- Cho hai chai Ngũ Lãng Dịch.
Giám đốc đích thân mang rượu tới, nữ phục vụ bước đến tiếp lấy. Vị giám đốc lướt qua cô nói:
- Đưa món ăn lên.
Ông ta lấy ra chai rượu từ trong hộp giấy, đang chuẩn bị rót thì Cục trưởng Ân nói:
- Để tôi.
Ông ta nhận lấy chai rượu, rót lần lượt cho Bí thư Đổng, Viện trưởng Mã. Phó cục trưởng Vu lại tiếp lấy:
- Để tôi.
Rồi ông ta lại rót cho Cục trưởng Ân, tôi và Đinh Tiểu Hòe. Thấy chai rượu qua tay nhiều người, tôi nghĩ: “ Học vấn, học vấn, mang những điều tinh tế này đến công việc. Người Trung Quốc cũng thật là khá lắm.
Món ăn được đưa lên, Bí thư Đổng, Viện trưởng Mã cụng ly, uống cạn một hơi, dốc ngược chén cho đối phương nhìn rồi nói:
- Trăm phần trăm!
Rồi lại cùng cười nói:
- Vui, thật là vui.
Không khí trên bàn tiệc vô cùng náo nhiệt. Tôi cũng nhấp chút rượu, nghĩ rượu thật sự là một thứ hay ho, có rượu hay không có khiến cho không khí hoàn toàn khác biệt. Rượu rút ngắn khoảng cách giữa người với người, biến tình cảm ấp ủ bấy lâu thành tình cảm thật. Đinh Tiểu Hòe nhìn chằm Viện trưởng Mã, lén lút nói với tôi:
- Những người này đều là con sâu rượu, Viện trưởng Mã làm sao có thể đấu với bọn họ?
Viện trưởng Mã uống rượu mời của Bí thư Đổng, Cục trưởng Ân. Mặt Phó cục trưởng Vu ửng đỏ, nâng chén rượu lên nói:
- Viện trưởng Mã, lần sau không biết đến ngày tháng năm nào ông mới lại tới An Nam. Tôi kính ông chén này.
Viện trưởng Mã nói:
- Nào, nào!
Đinh Tiểu Hòe đứng dậy nói:
- Tửu lượng của Viện trưởng Mã ai cũng thừa nhận, nhưng cũng không thể so sánh với mọi người, để tôi thay Viện trưởng Mã uống ly này.
Phó cục trưởng Vu ngẩng đầu lên đang định uống cạn một hơi, nghe thấy Đinh Tiểu Hòe nói liền hạ tay xuống, nhìn Đinh Tiểu Hòe rồi lại nhìn Viện trưởng Mã. Viện trưởng Mã đập tay xuống bàn nói:
- Làm gì vậy? Cậu! Cậu nhìn xem ai đang ngồi ở đây? Họ đều là bạn cũ của tôi. Cậu thay tôi sao?
Đinh Tiểu Hòe ngẩn người, khuôn mặt bỗng đỏ lên. Anh ta cứng đờ như khúc gỗ rồi ngồi xuống. Bí thư Đổng nói:
- Ông Mã, uống rượu, uống rượu nào.
Viện trưởng Mã nói:
- Uống, uống tiếp.
Tôi nâng ly rượu lên nói với Đinh Tiểu Hòe:
- Chúng ta cũng uống, uống.
Anh ta không phản ứng gì, phải đến khi tôi lay người, anh ta mới tỉnh lại nói:
- Uống.
Anh ta uống một hơi cạn sạch, nghiêng ly nói:
- Trăm phần trăm!
Cục trưởng Ân cầm chén rượu, nói với Đinh Tiểu Hòe:
- Kính cậu một ly, kính chúng ta một ly.
Rồi ông ta lại nhìn về phía tôi ra hiệu gật đầu:
- Các cậu từ xa tới đây vất vả lắm đúng không?
Đinh Tiểu Hòe lại một hơi uống cạn. Lúc này nhìn anh ta có vẻ say rồi.
Một bữa cơm mất hơn hai tiếng mới xong. Ăn xong nhưng Viện trưởng Mã vẫn không say. Ông ta cười nói, chuyện trò rất vui vẻ với Bí thư Đổng về chuyện khi còn ở Tây Tạng. Dùng cơm xong, Bí thư Đổng từ biệt rồi ra về, mấy người Cục trưởng Ân đưa Viện trưởng Mã về khách sạn rồi dặn dò tôi rằng:
- Rượu này có tác dụng chậm, cậu nên để ý đến Viện trưởng Mã một chút.
Tôi dìu Đinh Tiểu Hòe vào phòng, anh ta rút vài đồng tiền ra rồi nói:
- Trì Đại Vi, người anh em, anh đi mua hộ tôi chai rượu về đây. Mua loại Ngũ Lương Dịch. Hôm nay tôi phải uống một chầu cho đã.
Tôi nói:
- Anh say rồi, tôi đi pha cho anh ấm trà nhé.
Anh ta gạt chén trà tôi pha cho sang một bên làm cho nước văng lên người. Tôi vội hỏi:
- Có bị bỏng không?
Anh ta nói:
- Tôi không uống trà. Tôi muốn uống rượu. Tôi muốn uống rượu.
Chưa dứt lời anh ta liền nôn thốc nôn tháo. Tôi vội đem chậu rửa đến cạnh giường, rồi lại gọi nhân viên phục vụ tới dọn sạch. Đinh Tiểu Hòe nằm trên giường thở phì phò nói:
- Trì Đại Vi! Người anh em! Anh thấy chuyện hôm nay thế nào, tôi còn mặt mũi làm người sao? Còn mặt mũi nhìn người sao? Chó cũng không làm như vậy. Làm chó vẫy vẫy cái đuôi cũng được cho khúc xương gặm, có lẽ chủ nó còn vuốt ve đầu nó nữa! Tôi thì sao, tôi thì sao? Vẫy vẫy đuôi, làm cho người ta tức là bị đạp một cái !
Tôi nói:
- Anh uống say rồi.
Tôi định giúp anh ta cởi quần áo rồi ngủ thì anh ta gạt mạnh tay tôi ra nói:
- Anh cũng nói tôi uống say rồi, ngay cả anh cũng nói tôi uống say rồi! Tôi say mà tôi lại tỉnh táo như này sao? Hôm nay là ngày tỉnh táo nhất trong đời tôi, tôi xem như đã nhìn rõ mình là loại người gì!
Tôi vẫn giúp hắn cởi quần áo rồi nói:
- Anh không say. Anh ngủ một giấc đi tỉnh lại sẽ càng không say nữa.
Anh ta nằm xuống nói:
- Thật sự tôi rất tỉnh táo, anh nhìn tôi đi.
Nói rồi anh ta thuận tay cầm lên một cuốn sách nói: “ Học cờ vây căn bản”, đúng chứ? Người uống say có tỉnh táo như vậy không? Xem như tôi đã nhìn thấu cả thế giới rồi!
Tôi nói:
- Anh buồn ngủ rồi, anh không say, anh buồn ngủ rồi.
Anh ta đặt quyển sách sang một bên, vỗ ngực nói:
- Ai nói tôi buồn ngủ rồi? Cho dù là một đêm không ngủ, tôi cũng không buồn ngủ. Trì Đại Vi! Người anh em! Tôi thật lòng nói với anh một câu, ai chẳng muốn đứng thẳng làm người, ai lại muốn làm con chó vẫy đuôi? Hồi nhỏ, nhà tôi có nuôi một con chó. Có lúc tôi đã quan sát nó rất lâu, vừa kêu tên nó, nó liền vẫy vẫy cái đuôi như bị điện giật. Trong lòng tôi cũng hiểu đây chỉ là một con chó mà thôi. Nhưng khi nó vẫy vẫy cái đuôi, anh không làm sao mà ghét bỏ nó. Nếu như anh quẳng cho nó một khúc xương, nó sẽ vui sướng vẫy đuôi đến mức không còn biết mình là ai. Có lúc tôi cũng xem thường bản thân, cảm thấy mình chỉ là một cái đuôi. Nhưng không ngờ rằng vẫy không tốt còn bị ăn đạp. Con chó nhà tôi, tôi chưa bao giờ đạp nó, chưa bao giờ! Con người sao lại không bằng một con chó? Chỉ vì bản thân mình, tôi muốn làm một người đàn ông thực sự! Nhưng anh biết đấy nhà tôi ở vùng sâu hẻo lánh, cả nhà đều trông đợi vào tôi. Tôi không nghĩ cách mở rộng tương lai thì liệu có được không? Không được, tôi có trách nhiệm! Người giống như tôi đây không dựa vào mình thì còn dựa vào ai? Mấy đứa em tôi ngày một lớn, trông mong tôi đem chút tin tức tốt đẹp về. Tôi đã không còn can đảm trở về ăn tết nữa rồi. Dù là để chúng đến nhà ăn làm một công nhân tạm thời, đến nhìn cánh cửa lớn ở Cục, vậy cũng phải đợi tôi làm một trưởng phòng mới được phải không? Vì điều này, tôi đã vờ đi, vứt bỏ lòng tự trọng để sống. Thế đạo là thế đạo, đạo lý của nó là như này, anh còn muốn thế khác được sao? Tôi chỉ có thể cúi đầu, đi theo nó, lẽ nào còn có người đùa giỡn tôi?
Anh ta nói rồi ngáp dài một cái, nằm nghiêng người nói:
- Thế đạo, anh thử nói xem, nó công bằng không? Đó là truyền hình bỡn cợt anh thôi, đúng chứ!
Rồi anh ta không nói thêm nữa. Tôi gọi anh ta vài câu nhưng anh ta đã cất tiếng ngáy. Tôi nhìn anh ta, cảm thấy lòng mình không còn oán hận anh ta nữa mà chỉ thấy anh ta thật sự rất đáng thương.
Có người gõ cửa, là Viện trưởng Mã. Ông ta nói:
- Tiểu Đinh ngủ rồi sao?
Tôi nói:
- Anh ta hơi say rồi.
Ông ta nói:
- Khi nào cậu ta tỉnh lại thì nói là tôi qua, không gọi cậu ta.
Tôi nói:
- Có cần anh ta qua đó không ạ?
Ông ta nói:
- Nói tôi đến là được rồi. Tôi cũng đi ngủ đây. Hôm nay uống nhiều rồi. Cậu nói tôi cũng uống nhiều rồi, cứ nói tôi uống nhiều rồi.
Tôi đọc sách một lát, đang định tắt đèn đi ngủ thì Đinh Tiểu Hòe tỉnh dậy đi vệ sinh nói:
- Tỉnh rượu rồi, tỉnh rượu rồi.
Tôi nói:
- Viện trưởng Mã có đến tìm anh nhưng không đánh thức anh dậy.
Anh ta vội vàng nói:
- Đại Vi sao anh không gọi tôi? Có thể là ông ta gọi tôi đi đánh…đánh…cờ?
Anh ta vừa cầm quần áo vừa nói:
- Muộn thế này rồi, muộn thế này rồi sao tự dưng tôi lại tỉnh vậy nhỉ.
Anh ta đang định đi đến chỗ Viện trưởng Mã. Tôi liền nói:
- Viện trưởng Mã đã ngủ rồi.
Anh ta liền than thở “ôi trời ơi” rồi chạy ra ngoài. Tôi theo ra đến cửa nói:
- Viện trưởng Mã nói là ông ta ngủ rồi. Hôm nay, ông ta cũng uống nhiều.
Anh ta như thể không nghe thấy tôi nói gì, chạy đến chỗ cửa phòng Viện trưởng Mã, áp xuống nền nhìn xem đèn phòng còn sáng không. Nhìn thấy mông anh ta cong lên, tôi nghĩ: “ Nhìn người Trung Quốc này!”
Anh ta quay đầu lại nói:
- Ngủ thật rồi! Sao tôi lại ngủ say như chết vậy chứ?
Rồi anh ta lại chạy lại hỏi tôi Viện trưởng Mã nói gì.
Tôi nói:
- Ông ấy bảo tôi nói với anh ông ấy có qua đây là được rồi.
Anh ta lại hỏi:
- Ông ấy còn nói gì nữa không? Nguyên văn ông ấy nói là gì?
Tôi cười nói:
- Nguyên văn, tôi cũng không nhớ nữa. Ông ấy nói mình uống nhiều rồi.
Anh ta ngồi xuống giường gật đầu nói:
- Trong lòng tôi nghĩ gì ông ấy đều biết rõ. Viện trưởng Mã đúng là Viện trưởng Mã.
Tôi nghĩ: “ Đinh Tiểu Hòe đúng là Đinh Tiểu Hòe, nói đi nói lại vẫn là Đinh Tiểu Hòe”. Anh ta nằm xuống nói:
- Lúc nãy tôi uống say, say đến mức hồ đồ, không biết mình họ gì nữa rồi.
Tôi suýt chút nữa thì phá lên cười.
Anh ta nói:
- Tôi có nói gì hồ đồ không? Thường thường khi say là tôi không biết trời cao đất dày là gì đâu.
Tôi nói:
- Anh không say, hôm nay là ngày anh tỉnh táo nhất trong đời.
Anh ta nói:
- Sao có thể nói như vậy được? Tôi đã say thật rồi. Lời của người say thì không tính, tôi không nói xấu gì anh chứ?
Tôi nói:
- Anh không nói.
Anh ta nói:
- Vậy thì tốt, không nói xấu ai là được rồi.
Anh ta tắt đèn nằm lên giường nói tiếp:
- Đúng rồi! Tôi nghĩ ra rồi, tôi không nói gì cả. Tôi nói gì? Không nói gì cả.