+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 10 của 53

Chủ đề: Mạo Bài đại anh hùng - tg Thất Thập Nhị Biên (truyện dịch theo yêu cầu)

Hybrid View

  1. #1
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    767
    Thanks
    3
    Thanked 1,564 Times in 643 Posts
    Mạo Bài đại anh hùng
    Tác giả: Thất Thập Nhị Biên

    Quyển 7 – Chương 16: Lực lượng ma quỷ
    Người dịch: Phạm Túc Tú
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian








    Hồ Paran vẫn cứ yên lặng như vậy.

    Nơi này rất yên tĩnh, bởi vì ngoại trừ toàn bộ hồ nước hình bầu dục được dãy núi vây quanh, ngăn cách hết thảy huyên náo bên ngoài, mà còn có một tấm bia đá duy nhất được dựng ngay đầu đường cái ra vào.

    Tấm bia đá có khắc chữ: Khu vực chuyên biệt của Long Hưng. Nếu ai gặp bia đá thì lập tức quay đầu lại.

    Tấm bia đá bằng đá hoa cương cao hơn ba mét, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chữ viết rõ ràng. Phía sau tấm bia đá là một đại môn thiết hoa và trạm gác. Ven đường phía sau đó nữa là một sân bay cơ giáp loại nhỏ với các loại chiến hạm vận tải nhỏ đang cất cánh và hạ cánh, cùng với một loạt doanh trại. Ngoài trừ quyết tâm tìm chết thì không người nào dám bước vào đây một bước.

    Cũng bởi vì vậy, nước tại hồ Paran là nước ngọt và là nơi duy nhất trong thành phố tại hành tinh Mars còn bảo trì được hình dáng nguyên thủy nhất.

    Rất nhiều người đều cho rằng, đây là căn cứ của Long Hưng. Nhưng trên thực tế, Long Hưng đã đem khu hồ nước ngọt với tổng diện tích 6km vuông này làm thành khu cấm. Ven hồ chỉ có một ngôi biệt thự. Và Tô Khắc Thuyền thì lại rất thích ở chỗ này.

    Ngôi biệt thự nằm trên sườn núi phía tây của hồ nước ngọt Paran. Địa thế dựa vào núi, phân thành ba tầng, cao 2800m2 với đường cong thanh thoát. Nóc nhà hình chữ nhân màu xanh da trời, tường gạch màu trắng, kết nối với màu xanh nồng đậm của dãy núi, xinh đẹp mê người.

    Thềm đá dọc theo căn lầu nhỏ xuống tới hoa viên, nhưng cũng có thể thông đến hồ. Gần bến tàu có một gian nhà kho nhỏ chứa ngư cụ được xây dựng đảm bảo. Bên cạnh nhà kho là một chiếc thuyền với đường cong duyên dáng, phập phồng trong nước. Thỉnh thoáng có mấy con mòng biển màu xám trắng miệng đỏ đu vào ngạnh thuyền nghỉ ngơi.

    Ở chỗ này, bình thường chỉ nghe được tiếng gió, tiếng lá xây xào xạc và tiếng kêu thanh thúy của những con mòng biển. Trừ cái đó ra thì không còn thanh âm nào khác. Bởi vì Tô Khắc Thuyền rất thích sự yên tĩnh.

    Ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa sổ sát đất, chiếu rọi vào thư phòng lầu hai.

    Tô Khắc Thuyền đang ngồi một bên nhìn ra cảnh hồ, dùng tay vuốt ve cái ấm trà tử sa to bằng nắm đấm.

    Bởi vì được vuốt liên tục, cái ấm tử sa đồ cổ này đã không còn là thứ men sứ bình thường nữa. Ôn nhuận bóng loáng, đúng như khí chất trầm ổn điển hình của người Charquena.

    Nhấp một ngụm trà, lão nhân xoay người lại, ánh mắt lóe tinh quang, nhàn nhạt nhìn gã sĩ quan chỉ huy bộ đội vũ trang của Long Hưng, trầm giọng nói:

    - Hãy nói một chút thử xem....

    - Đây chính là cơ hội tốt của chúng ta.

    Tô Khắc Thuyền vừa dứt lời. Một gã đàn ông trung niên đã không kìm được, đứng dậy lớn tiếng nói, khiến cho mấy người ngồi bên nhìn nhau cười khổ.

    - Bộ Thống soái liên quân đã ra mệnh lệnh chính xác cho chúng ta. Quân bộ cũng có ý này. Cảnh tự do Mars phải được khống chế trong tay của chúng ta. Hiện tại, Bắc Minh đã tấn công trấn Phổ Lan, binh lực bị kiềm chế. Đây chính là cơ hội tốt nhất để Long Hưng chúng ta xuất động.

    Người đàn ông trung niên kích động đến mặt đỏ rần.

    - Được rồi, được rồi!

    Tô Khắc Thuyền mỉm cười, khoát tay nói:

    - Khải Kỳ, tôi biết cậu trong khoảng thời gian này ngậm một bụng lửa. Muốn đánh nhau còn có cơ hội lớn hơn nữa. Hiện tại, chúng ta đang thảo luận chiến thuật bên trong trận chiến giữa Phỉ quân và Bắc Minh. Muốn nắm bắt được cơ hội này, chúng ta nhất định phải có phán đoán chuẩn xác về chiến cuộc.

    Buông cái ấm tử sa trong tay, Tô Khắc Thuyền chắp tay sau lưng, dưới cái nhìn chăm chú của một đám quan chỉ huy, bước đi thong thả đến bên cạnh màn hình bản đồ điện tử to lớn, ngưng thần nhìn:

    - Theo tình báo trước mắt mà chúng ta nắm giữ, bọn phỉ trấn Phổ La đã bị Bắc Minh bao vây sáu đường. Trước đây, bọn chúng có thể ở Bình Kỳ Lĩnh tiêu diệt một trung đoàn thiết giáp của Sous là đã nằm ngoài dự liệu của ta. Thật không nghĩ đến vừa mới nhận được tin tức, bọn hắn đang lao xuống nông trường Bresse, tiêu diệt thêm trung đoàn cơ giáp Huyết Ảnh thứ sáu và thứ bảy của Bắc Minh.

    Lời nói của Tô Khắc Thuyền khiến mọi người xôn xao. Khi nhận được mệnh lệnh đến đây họp, các quan chỉ huy cũng chú ý đến chiến dịch này cùng bố trí binh lực của song phương, cân nhắc nhiều lần tuyến đường tấn công. Và đang trong thời gian để tiêu hóa tin tức Phỉ quân đã tiêu diệt được một trung đoàn thiết giáp bộ đội chính quy của Sous.

    Các quan chỉ huy xem ra, Phỉ quân có thể đánh bại trung đoàn thiết giáp Sous là điều không thể tưởng tượng được.

    Cái này chẳng khác nào một con thỏ đánh nhau một con chó. Tin tức nhận được đầu tiên chính là con chó bi con thỏ cắn cho một cái. Chuyện này thật sự nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người. Bởi vậy, đối với trận chiến tại Bình Kỳ Lĩnh với bọn Phỉ quân, mọi người cũng nhiều lần cân nhắc, ý đồ tìm ra nhân tố thắng lợi của bọn họ.

    Thật không nghĩ đến, cuộc chiến đầu tiên đã không có được một đáp án chuẩn xác. Phỉ quân đã tiêu diệt tuyệt đối hai trung đoàn cơ giáp chủ lực Huyết Ảnh của Bắc Minh.

    Trong lúc nhất thời, các quan chỉ huy nhao nhao đứng dậy, bước đến đằng sau Tô Khắc Thuyền, vừa nghị luận ầm ĩ, vừa cẩn thận xem xét địa hình song phương giao chiến trên bản đồ điện tử.

    Vốn tâm trạng đang xao động, Khải Kỳ chỉ liếc nhìn bản đồ một chút rồi tóm phần mấu chốt nhất, hỏi:

    - Hội trưởng, bọn Phỉ Quân tiêu diệt trung đoàn cơ giáp bọc thép của Huyết Ảnh chỉ có một tiểu đội?


    - Ba!

    Tô Khắc Thuyền trầm giọng nói:

    - Nhưng đánh bại trung đoàn cơ giáp Sous thì chỉ có một.

    Ba đoàn? Trong phòng tràn đầy âm thanh hít khí lạnh.

    Đáp án này có thể nằm bên trong mà cũng có thể là bên ngoài ý liệu của mọi người. Theo tin tình báo và giám sát của Long Hưng đối với trấn Phổ La, Phỉ quân có thể xây dựng bộ đội tác chiến bọc thép, vốn chỉ có một tiểu đoàn này.

    Điểm này đã trải qua nhiều lần xác nhận. Bất luận là tình huống bố trí phòng ngự của Phỉ Quân hay là căn cứ vật chất, năng lực sản xuất đều đồng nhất với tin tình báo. Trong báo cáo của tổ chức tình báo Long Hưng về ước định năng lực tác chiến của Phỉ Quân đã chỉ ra, Phỉ quân đã hoàn toàn dựa vào bản thân thành lập bộ đội vũ trang. Mặc dù cả đêm không ngủ, trước khi Bắc Minh phát động tiến công có thể hình thành cơ giáp tác chiến quân dụng, nhưng cũng không thể nhiều hơn một được.

    Điểm không thể xác định được chính là tính năng của loại cơ giáp kiểu mới cùng sức chiến đấu của cơ sĩ dân gian tạo thành bộ đội. Điểm này, các quan chỉ huy xem ra, đừng nói là bọn hắn không biết, chỉ sợ là cái người gọi là anh hùng Leray kia cũng chưa hiểu rõ được.

    Huấn luyện là một chuyện, chiến đấu lại là một chuyện khác.

    Những chiến sĩ cơ giáp thuộc phái dân gian, bất luận từ phương diện nào cũng có sự chênh lệch rất lớn với chiến sĩ chân chính.

    Bọn hắn sẽ cận chiến, nhưng chiến đấu không phải là sát chiêu trí mạng. Những động tác võ thuật theo thói quen có thể đẹp mắt trên lôi đài, lừa gạt được đối thủ, nhưng trên chiến trường, sẽ trở thành vô cùng lãng phí. Huống hồ, chiến đấu hòa máu tanh tập thể không có quan hệ với võ đài sinh tử đơn độc. Kỹ pháp đơn đả độc đấu cùng chủ nghĩa anh hùng cá nhân sẽ chỉ làm anh chết nhanh hơn trên chiến trường mà thôi.

    Quân nhân là một nghề nghiệp mang tính chuyên nghiệp hóa cực mạnh. Nếu có thể tùy tiện đem một đám người huấn luyện thành quân nhân chuyên nghiệp, sao còn muốn thành lập quân đội và trường quân đội làm gì nữa? Nếu như có thể tùy tiện huấn luyện vài động tác chiến thuật, dân binh nổ súng cũng có thể đánh tan bộ đội chính quy, làm sao còn có sự khác biệt giữa binh chủng đặc thù và bình thường nữa. Làm sao có thể có sự chênh lệch giữa quân đội chủ lực và quân đội bình thường?

    Muốn chiến thắng quân đội địch nhân trên chiến trường, cần phải có kỷ luật nghiêm minh, truyền thống tốt đẹp, phẩm chất ý chí kiên cường, chỉ huy chuyên nghiệp linh hoạt, bảo đảm hậu cần. Phải tiếp nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp trong nhiều năm, quen thuộc vũ khí trang bị của mỗi một chủng loại cùng với chiến thuật công kích phòng ngự, hệ thống tình báo, hệ thống chỉ huy và đơn vị tác chiến. Tố chất quân nhân và quân sự, kỹ năng chiến đấu của binh sĩ phải tương trợ lẫn nhau, phối hợp đáng tin cậy, đồng thời cũng phải cần một thời gian để dưỡng thành.

    Nhưng đám chiến sĩ cơ giáp dân gian chưa bao giờ tiếp nhận huấn luyện quân sự, thậm chí chưa bao giờ sử dụng qua vũ khí năng lượng kia chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi có thể hoàn thành hết thảy? Phải biết rằng, trong quân đội, nhanh như vậy cũng chỉ đủ để tân trang lại quân ngũ, giữ vững quân tư. Mà ngay cả thân thể của bọn họ được huấn luyện kỹ càng cũng không thể hoàn thành hết, đừng nói đến đám chiến sĩ cơ giáp cần phải tham gia những khóa huấn luyện chuyên nghiệp.

    Thế nhưng, sự thật đã lật đổ hết thảy. Đội quân hoàn toàn nghiệp dư kia đã đánh bại bộ đội thiết giáp chính quy của đế quốc Sous. Hơn nữa, bọn họ hiện tại lại còn cấp ra một bản đồ tác chiến khiến người ta khiếp sợ. Khoảng cách từ trấn Phổ La đến phía nam Bình Kỹ Lĩnh đến km thứ 125 của Loron đến nông trường Bresse. Bọn hắn đã vẽ ra một con đường xuyên qua vùng núi, bình nguyên và khu vực đồi núi dài đến 350km2, đánh tan đối thủ thứ hai của bọn họ.

    Trải qua một hồi gian khổ chiến đấu, trong một đêm, chạy thật nhanh đoạn đường dài 350km, nhanh chóng vùi đầu vào một cuộc chiến đấu khác, tiêu diệt đối thủ. Điều này có ý nghĩa gì?

    Điều này có nghĩa là trận thắng trước của đội quân này không phải là mưu lợi mà là có kỷ luật nghiêm minh, có truyền thống dưỡng thành, có phẩm chất ý chí kiên cường, có thể lực cùng năng lực chiến đấu dư thừa. Và điều quan trọng hơn là quân đội này đã có được một yếu tố trụ cột nhất để trở thành một đội quân vương bài - niềm tin.

    Không có niềm tin tất thắng và niềm tin phấn đấu, một đội quân được xây dựng vội vàng như vậy, tuyệt đối sẽ không có được cường độ chiến đấu cao như thế.

    Một tạp quân, niềm tin được đặt chung một chỗ, nghe qua thì rất buồn cười, nhưng sự thật lại bày trước mắt.

    Các quan chỉ huy trong quân đội vũ trang Long Hưng đều là một mảnh trầm mặc. Bọn họ cũng không cách nào dùng chữ "vận may" để lý giải sức chiến đấu của Phỉ Quân. Bọn hắn làm sao có thể chỉ trong một đêm đánh bại địch nhân tại hai địa phương cách nhau 350km2? Niềm tin ở đây theo một loại hình thức như thế nào? Chạy cả một đoạn đường thật dài, mặc cho bọn họ chém giết, mặc cho bọn họ vội vàng, không tiếc cái giá phải trả bằng mạnh sống...Hết thảy đều là một thứ u mê.

    - Hai trung đoàn cơ giáp Huyết Ảnh khác không trợ giúp hay sao?

    Khải Kỳ chỉ vào bản đồ, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi. Đối với việc suy diễn chiến cuộc trấn Phổ La, với mối quan hệ và vị trí giữa bốn trung đoàn bọc thép Bắc Minh, bọn họ cũng đã nhiều lần cân nhắc tới.

    - Đều đã tới!

    Tô Khắc Thuyền dừng lại trên bản đồ, chậm rãi vươn tay tìm một con đường, cười lạnh nói:

    - Nhưng, từ đầu đến cuối, bọn hắn đều bị một trung đoàn bọc thép của Phỉ quân ngăn tại phía bắc con đường này. Cho đến khi cuộc chiến chấm dứt, cho dù bọn Phỉ quân rời khỏi, bọn hắn cũng không thể thoát khỏi sáu hướng. Hiện tại, điều duy nhất bọn hắn có thể làm, chính là nhặt xác cho đồng bạn.

    Lúc này, ngay cả Khải Kỳ cũng đã trầm mặc.

    Đoàn cơ giáp Huyết Ảnh của Bắc Minh vẫn là mục tiêu trọng điểm mà Long Hưng chú ý. Thậm chí đây có thể nói là đại địch số một của bọn họ. Bắt đầu từ chiến tranh lưu phái, bọn họ vẫn thu thập tất cả tin tình báo về quân đội này. Bọn họ thậm chí còn dựng lên một đội ngũ giống y chang để hiểu rõ hơn về địch nhân này.

    Đoàn cơ giáp Huyết Ảnh là đơn vị tác chiến tinh nhuệ nhất, cường hãn nhất mà Bắ Minh sở hữu.

    Tất cả thành viên của chín tiểu đoàn thiết giáp đều do tổ chức quân sự Bắc Minh đặc biệt tuyển chọn. Bọn hắn đã trải qua chiến đấu, có kỹ thuật tác chiến phong phú, tinh thần chiến đấu không sợ chết, phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối. Có thể nói, bọn hắn chính là bộ đội đặc chủng vương bài của Bắc Minh.

    Bọn hắn hung hãn tự tin, coi rẻ tất cả.

    Trong chiến dịch quét ngang Mars của Bắc Minh, đoàn cơ giáp Huyết Ảnh tham gia mười một đoàn. Khi giao đấu, đều là tam đại lưu phái tuyệt đối tinh nhuệ. Bất luận là địch nhân ương ngạnh đến cỡ nào cũng vô phương chống cự lại sự trùng kích của bọn chúng. Tinh thần bỏ mạng vì chiến đấu, lực chiến đấu mạnh mẽ, khiến cho thanh danh của bọn chúng vang dội, được xưng là linh hồn của Bắc Minh.

    Một quân đội được trải qua nghiêm khắc huấn luyện, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, lại được trang bị vũ khí năng lượng lại bị ba đoàn Phỉ Quân đánh bại.

    Ý nghĩ hão huyền của gã mập Leray kết hợp dân binh lại cường đại hơn một đoàn cơ giáp Huyết Ảnh?

    Đây quả thật khiến người ta khó mà tin được.

    Tô Khắc Thuyền chắp tay sau lưng, dừng ở bản đồ điện tử, hỏi:

    - Mọi người có cảm thấy, Phỉ quân trấn Phổ La có cơ hội thắng chiến dịch này hay không?

    Các quan quân rơi vào trầm tư. Bọn họ biết rõ, Tô Khắc Thuyền gọi bọn họ đến đây là để thảo luận vấn đề này. Long Hưng tất nhiên sẽ không tham gia vào chiến tranh lưu phái, nhưng công tác chuẩn bị đã sớm làm xong. Trước kia bất động, là vì Long Hưng một khi động thủ, rất có thể sẽ khiến đế quốc Sous đề xuất tham gia. Còn bây giờ, cộng hòa Charquena đã triển khai phản công đại quy mô tại hành tinh Reske, bước vào giai đoạn thứ hai trong cuộc chiến Bắc Minh tại Mars. Long Hưng hội tất nhiên sẽ không còn giữ yên lặng.

    Động thủ là chuyện sớm hay muộn, cái cần là suy tính phải đánh như thế nào, lợi dụng chiến dịch Bắc Minh và Phỉ quân trấn Phổ La để hoàn thành động tác chiến thuật của Long Hưng, đánh rớt cột trụ chiến đấu mặt địa.

    - Mẹ kiến, ai bảo ngươi nổi khùng hả?

    Gã mập vừa hướng đến một cỗ hài cốt cơ giáp đen nhanh hùng hùng hổ hổ, vừa bận rộn tay chân, tỉ mỉ cắt ra một khối trong cơ giáp bên cạnh.

    Hắn ngẩng đầu lên. Một đám cơ giáp màu xanh đang quét dọn chiến trường. Phạm là có thể tìm được cơ giáp có kích thước chuẩn, hết thảy đều không tha. Vốn bình thường là những thống lĩnh cơ giáp có khí chất, chiến thần cơ giáp, nhưng lúc này sắc mặt cũng không bằng tên ăn mày ác ôn. Năng lượng thiếu, bởi vì cơ giáp biến hình, hoặc rương năng lượng không còn. Đám chiến sĩ cơ giáp này hổn hển liên tục vừa đá vừa đạp.

    Có tố chất! Gã mập xì mũi coi thường.

    Chẳng phải một người nhiều lắm chỉ có thể giết chết bảy tám đại cơ giáp sao? Điều khiển thập đại cơ giáp, mỗi người được xưng là Chiến thần thống lĩnh. Nếu chọn người như vậy mà làm cũng không xong thì hậu quả...Gã mập hồi tưởng lại mà nước mắt lưng tròng.

    Gió lạnh quét qua, bản thân gã bị lột trần truồng trong cơn tuyết, vừa bị địch nhân dùng roi quất vào mông, miệng thì kêu ôi ôi...

    Gã mập cũng không có hảo ý nhìn vào năm sáu chục tên chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh may mắn còn sống sót bò ra khỏi đám hài cốt cơ giáp kia. Gã nhớ lại đãi ngộ của mình lúc trước, càng nhớ càng tức. Chó chết, dám ngược đãi mình như vậy. Chính mình có cần tiên hạ thủ vi cường hay không?

    - Thượng tá, siêu cấp đao nhọn đã hoàn tất tập hợp.

    Thanh âm của Vệ Kiến Sơn đã cắt đứt ý niệm tà ác của gã mập.

    Bước đến trước mặt gã mập, một chiến thần cơ giáp, ánh mắt lóe lên nhìn về phía bên đường, hỏi:

    - Những tù binh này nên xử lý như thế nào?

    Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua từng tòa cao ốc không được trọn vẹn, rơi xuống các phế tích lớn nhỏ, làm nổi bật cái thành phố trong trẻo như lạnh lùng. Phóng tầm mắt nhìn tới, ở bên trong đường cái, rậm rạp chằng chịt đều là những cơ giáp đang bị cháy hừng hừng cùng linh kiện rơi lả tả.

    Đám tù binh ngây ra như phỗng đứng bên đường phố. Ánh mắt của bọn hắn vẫn còn tán loạn, còn chưa tỉnh hồn. Trung đoàn bọc thép Huyết Ảnh thứ tư, tung hoành đánh đâu thắng đó tại hành tinh Mars, không gì cản nổi, thanh danh như mặt trời ban trưa mà lại bị tiêu diệt đơn giản như vậy?

    Ánh mắt của đám tù binh chuyển động khó khăn, nhìn chăm chú vào năm mươi chiếc cơ giáp màu xanh. Bọn hắn từng nghĩ quân đội của mình là bách chiến bách thắng. Nhưng không nghi tới có một ngày, bọn hắn lại bị đánh bại bởi một tạp quân.

    Cuộc chiến vừa mới phát sinh, nhưng cũng để lại nhiều dấu ấn trong tâm trí của đám tù nhân. Đó là một cuộc hỗn chiến. Dưới sự chỉ huy của doanh trưởng Selma, bọn hắn dốc sức liều mạng bổ nhào vào hai mươi chiếc cơ giáp màu xanh kia, ý đồ bao vây. Nhưng bất cứ một đợt công kích nào, hai mươi chiếc cơ giáp này giống như đá ngầm, không chút sứt mẻ. Ngược lại cơ giáp màu đỏ giống như thủy triều dân, bị đụng nát, chật vật lui xuống.

    Khi đó, một thanh âm khàn khàn lại đọc một bài thơ. Chiến sĩ Bắc Minh không có ý nghĩa của bài thơ, nhưng có thể nghe ra được sự thê lương hùng hồn trong đó. Bọn hắn có thể cảm nhận được, những chiếc cơ giáp màu xanh kia, trong tiếng đọc thơ, càng ngày càng kiên định, càng ngày càng cuồng nhiệt, và cũng càng ngày càng hung ác.

    Đây không phải là một bài thơ, mà là một loại kích phát tiềm lực ma âm.

    Cơ giáp của bọn chúng là dùng phương thức cận chiến. Nhanh, hung ác, quái dị, chính xác mà lại trí mạng. Đông giác giống nhau, khi bọn hắn đánh bại ngươi, ngươi thậm chí còn chưa điều khiển xong.

    Thoạt nhìn, cái này đầy đủ kinh khủng chứ?

    Không! Chuyện kinh khủng hơn đã phát sinh.

    Chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh không e ngại bất kỳ một đối thủ cường bạo nào. Bọn hắn ngay từ đầu một mực tin tưởng vững chắc, hai mươi chiếc cơ giáp màu xanh này cho dù hung hãn nhưng cũng sẽ bị bọn hắn bao phủ. Nhưng niềm tin này nhanh chóng bị dập tắt. Bọn hắn có thể chiến đấu với chiến sĩ mạnh nhất, nhưng không cách nào đánh bại ma quỷ.

    Nhưng những gì vừa qua đơn giản chỉ là một cơn ác mông.

    Trong chiến đấu, chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh kinh hãi phát hiện. Mỗi lần có một đồng bạn nắm lấy cơ hội phát động một kích trí mạng với mấy cái cơ giáp màu xnh này, nhưng tổng lại xuất hiện một sai lầm khiến người khác nổi điên.

    Những chiếc cơ giáp màu xanh kia luôn sẽ kêu lên một tiếng "Sa tăng vạn tuế".

    Sau đó, cơ giáp màu đỏ phát động công kích trí mạnh ngã sấp xuống một cách không thể giải thích được. Giống như đã mất định sự chính xác và sức mạnh. Phảng phất có một lực lượng thần bí khủng khiếp đang bảo vệ những chiếc cơ giáp màu xanh này. Và gã mập cầm đầu kia, đã dùng thanh âm lớn nhất, tiếng vang lớn nhất. Từ đầu đến cuối, hắn không ngừng kêu Sa tăng vạn tuế, Sa Tăng lão gia vạn tuế, Sa tăng đại lão gia vạn vạn tuế....

    Thanh âm nịnh nọt kia khiến người ta phải nổi da gà. Chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh không chút nghi ngờ gã mập này có quan hệ thân mật với Sa tăng.

    Lần thứ nhất đã như thế, lần thứ hai cũng như thế. Loại ma lực thần bí quỷ dị này đã triệt để phá hủy niềm tin của đám chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh. Chỉ cần vừa nghe bọn họ hô bốn chữ "Sa tăng vạn tuế", bọn hắn liền biết được đồng bạn mình đang mắc sai lầm hoặc phát hiện cơ giáp của mình mất đi sự khống chế...





  2. The Following 2 Users Say Thank You to Phạm Túc Tú For This Useful Post:

    dungeon (05-12-2013), huylatoi (08-02-2014)

+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình