Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: Truyện ngắn đăng báo - Những khoảnh khắc rất đời

Threaded View

  1. #3
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Kiếp sau, hãy cho anh được yêu em
    Dịch giả: chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: Tạp chí Khuê Phòng





    Đêm qua trong cơn mơ, tôi cảm thấy mình đang khóc… Khóc không ngừng, dần dần, tôi không chịu nổi cơn đau cơn mơ mang lại, bật mình mình dẩy, phát hiện ra gối mình đã ướt, đuôi mắt đầy nước, hóa ra không phải tôi mơ thấy mình khóc, mà là khóc thật, trong cơn mơ có một câu chuyện thế này…
    ……………………
    Không biết kiếp sau có tồn tại hay không, kiếp này thật ngắn ngủi, kiếp này không yêu anh thật nồng nàn, hãy để kiếp sau, cho anh được yêu em. Những gì nợ em trong kiếp này, kiếp sau anh sẽ báo đáp. Tại sao phải đến khi mất đi, con người mới vỡ lẽ, tại sao không biết quý trọng. Có lẽ những thứ đạt được quá dễ dàng sẽ không khiến người ta xem trọng, sau khi mất đi rồi mới biết, thứ đã vụt khỏi tầm tay, là tình yêu cả một đời….

    ……………………

    Trước đó cô gái không phải là một kẻ điên, năm đó cô 22 tuổi, rất trẻ, có người nói rằng dáng vẻ của cô quá đỗi tầm thường. Năm ấy, cô yêu một chàng trai, 23 tuổi, vẻ mặt man mác buồn, rất đa tài, là mẫu người lý tưởng của nhiều cô gái trẻ. Cô gái và chàng trai cùng làm việc với nhau, khi nghỉ trưa, những người khác thích đánh bài, cô gái không thích đánh, nhưng cô luôn giữ chỗ cho chàng trai, sau khi chàng trai ăn trưa xong, cô gái mới nhường lại cho anh.

    Chàng trai chưa bao giờ để ý đến cô gái, anh không hề ý tứ với các cô gái khác, cô gái rất hiền lành gần gũi, rất ít khi cười, cô chỉ cười khi ở cạnh chàng trai. Chàng trai không để tâm đến cô gái, nhưng cô gái lại khắc cốt ghi tâm hình ảnh của anh trong lòng.

    Một buổi tối, cô gái hẹn chàng trai đi dạo, thẹn thùng nói với anh rằng cô thích anh. Chàng trai ngạc nhiên bởi lời bày tỏ đột ngột, anh từ chối cô một cách nhẹ nhàng, chàng trai nói rằng cô gái mà anh yêu không đáp lại anh, anh sẽ không yêu ai nữa, trái tim anh đã chết, giờ đây anh không muốn yêu đương, không muốn gặp gỡ với phụ nữ.

    Cô gái khóc cả một đêm, khi đi làm cô cũng khóc, đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, còn chàng trai thì lại yên lặng ngồi đó. Mấy ngày sau, cô gái vẫn khóc. Chàng trai bắt đầu mềm lòng, anh nhận ra cô gái đó yêu mình thật sự. Cuối cùng, một buổi tối, chàng trai hẹn cô gái ra ngoài, nói với cô rằng: nếu cô không ngại anh chưa quên được quá khứ, anh đồng ý thử tiếp nhận cô. Cô gái gật đầu, cô cười rất rạng rỡ, bởi lẽ chàng trai cuối cùng cũng đã chấp nhận cô.

    Tình yêu giữa chàng trai và cô gái rất giản đơn. Họ chưa từng đi xem phim cùng nhau, họ chưa từng đi ăn một bữa bên ngoài, chàng trai đối với cô rất bình thường. Phút giây vui vẻ nhất là chàng trai và cô gái ngồi dưới chân cầu bên sông, có một con trâu nhìn họ, cô gái cảm thấy rất nực cười. Chàng trai sống ở ký túc xá, cô gái giặt quần áo cho anh, chàng trai ốm, cô gái chăm sóc anh từng chút. Sinh nhật cô gái, chàng trai quên mất, cô gái nói không sao. Sinh nhật chàng trai, cô gái tặng anh một chiếc cà vạt xinh xắn.

    Một năm sau, cô gái và chàng trai kết hôn. Cô gái sắp xếp rất ổn thỏa mọi việc trong gia đình, chàng trai về nhà là có cơm ngon để ăn, xem phim xong là có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng có cô gái giặt. Chàng trai có thể dồn hết tâm sức cho sự nghiệp, năm đó, chàng trai được thăng chức lên giám đốc bộ phận, còn cô gái, cô gầy đi rất nhiều.

    Năm thứ ba, cô gái mang trong mình đứa con của chàng trai. Bụng bầu lớn, khom lưng xuống giặt quần áo khá khó khăn, nhưng ngày nào cô cũng kiên trì. Mọi việc trong nhà vẫn do cô đảm đương. Mười tháng sau, cô khó sinh, bác sĩ nói vì ngôi thai quá cao, phải mổ. Vì con, cô gái phẫu thuật và sinh ra một bé gái nặng 3.5kg. Cha mẹ chàng trai muốn có cháu trai, thấy đó là một đứa gái, từ đó trở đi họ không tới thăm cô gái nữa. Hàng ngày không ai chăm sóc cô, nhà mẹ đẻ lại xa, một tháng chỉ có thể đén một lần, mang cho cô chút thức ăn. Con khóc đêm, cô gái phải thức để thay bỉm, cho ăn. Chàng trai không thông cảm, cô gái vẫn phải giặt quần áo khi đang nằm cữ. Cô gái không được nghỉ ngơi điều độ, bụng dưới thường xuyên đau quặn, bác sĩ nói đã để lại mầm bệnh.

    Đứa bé rất xinh xắn đáng yêu, cô gái thầm nhìn đứa con trưởng thành, lòng rất ngọt ngào. Mặc dù sự vô tâm của chàng trai làm cô buồn, nhưng cô vẫn yêu chàng trai. Bởi lẽ đây là người đàn ông đầu tiên và cũng là người đàn ông cuối cùng của cô. Chỉ vài lần, cô trách chàng trai, nhưng khi mọi việc đã qua, cô lại bỏ qua hết thảy. Có lẽ con người ta thường không biết quý trọng những gì mình có, trong thời gian đó, chàng trai gần như quên mất sự tồn tại của cô gái.

    Cô gái nhìn đứa con trưởng thành từng ngày, nghe con gái lần đầu tiên gọi mẹ, cô vui vẻ nói cho chàng trai. Con gái lần đầu tập đi, cô dắt tay từng bước… Cứ như vậy, chớp mắt, con gái đã năm tuổi, cô gái dẫn nó đi chơi công viên, xe taxi gặp tai nạn, ngay lúc đó, cô gái bị va đập mạnh làm ngất lịm đi. Khi cô tỉnh lại, mặt cô đầy máu, cô ngay lập tức nghĩ tới con gái, con gái người đã bê bết máu, đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói rằng con gái cô đã chết. Cô gái chết ngất đi. Khi cô tỉnh lại, miệng cô gọi tên đứa con, chàng trai thương tâm ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng an ủi cô. Cô gái khóc ngất lịm đi.

    Khi cô tỉnh lại, miệng cô vẫn lầm bầm, bác sĩ nói cô bị điên…

    Để chăm sóc cô gái, chàng trai từ chức, tìm một công việc tạm thời, một ngày chỉ cần đi làm mấy tiếng, khi không có nhà, anh nhờ hàng xóm trông giùm, miệng cô gái vẫn lẩm nhẩm tên con gái. Cô ôm gối và khóc. Nhìn thấy con người khác cô liền đuổi theo, nói rằng đó là con cô. Chàng trai đành nhốt cô trong nhà. Cô gái lúc khóc, lúc cười, nhưng khi nhìn thấy ảnh đứa bé, cô bắt đầu bình tĩnh lại, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đứa trẻ, ánh mắt lộ vẻ hiền từ.

    Thời gian chầm chậm trôi đi, có lúc, nửa đêm cô bật dậy khóc đòi con, có lúc cô lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Cả khu dân cư ai cũng biết đến một người vợ điên, có người đồng cảm, có người xót thương, cũng có người lấy đó làm chuyện cười. Chàng trai vốn có một tiền đồ sáng lạn, nhưng, người vợ điên đã cắt đứt tất cả của anh, anh hận người phụ nữ trước mặt mình. Chàng trai bắt đầu hút thuốc, triền miên trong cơn say, mỗi lần uống rượu anh đều say mèm, tính khí của anh dần trở nên tàn bạo.

    Cô gái cảm nhận được sự thay đổi của chàng trai. Anh hút rất nhiều thuốc, cô liền nhân lúc anh không chú ý, giấu thuốc của anh đi. Chàng trai thấy không còn thuốc để hút, liền quát hỏi cô gái. Cô chỉ cười hì hì ngờ nghệch. Chàng trai quát: “Con điên, nếu cô không tìm được thuốc của tôi ra đây, tôi sẽ đánh chết cô.”

    Chàng trai làm một động tác đánh mạnh. Cô gái hoảng sợ, cuộn mình vào góc tường run lẩy bẩy. Chàng trai lôi cô ra: “Cô có nghe thấy không, mau đưa thuốc đây!”. Cô gái run rẩy lấy thuốc từ dưới gầm giường ra. Chàng trai giật lấy thuốc, nói một cách hung hãn: “Lần sau nếu cô còn giấu thuốc của tôi, tôi sẽ đánh chết.” Cô gái nhìn người đàn ông cùng chung sống dưới một mái nhà, nước mắt lăn dài.

    Khi chàng trai đi ra ngoài, cô gái vẫn giặt giũ theo thói quen thường lệ, cô luôn lấy quần áo sạch của con ra giặt lại, cô cảm thấy nó bẩn, phải giặt cho thật sạch, cô treo quần áo của hai vợ chồng và đứa con ra ngoài, nhẹ nhàng sờ tấm áo của đứa bé, ngửi mùi trên áo, rồi cười ngây ngốc.

    Cô gái ốm, bác sĩ nói cô không sống được bao lâu nữa. Chàng trai hút thuốc nhìn người vợ đang đau đớn… Ánh mắt bất lực của anh đượm vẻ đau buồn. Vợ anh vẫn điên, chỉ là dễ mệt hơn trước đó, gào khóc một lát là thiếp đi, khi cô ngủ say nước mắt còn chảy nơi khóe mắt. Để chữa trị cho vợ, chàng trai bán tất cả mọi thứ có thể bán, cuối cùng đành bán cả căn nhà, giữ mạng sống cho cô gái, giữ hơi thở cuối cùng cho cô gái.

    Cô gái đau khổ nhìn anh, tay chỉ vào cổ họng không nói nên lời, thở dốc, run rẩy thể hiện với chàng trai rằng cô không thở nổi, cô rất đau đớn. Sự thảm thương của cô gái làm chàng trai lòng đau như cắt, anh chưa từng cảm thấy thương xót cho người phụ nữ này, nhưng hôm nay, anh khóc nói với cô rằng, anh cũng không còn cách nào để cứu cô. Đúng vậy, anh nói với cô rằng anh đã làm tất cả mọi điều có thể… Còn cô gái dường như biết mình sắp chết, cô không chỉ trỏ nữa, chỉ thở một cách khó khăn, nước mắt bất giác trào ra.

    Sáng sớm hôm sau, cô gái qua đời. Lúc đó chàng trai còn đang ngủ. Khi chàng trai tỉnh lại, cô gái đã chết trong lòng anh, trên mặt vẫn còn đọng lại vệt nước mắt. Chàng trai đột nhiên phát hiện ra một bức thư ở đầu giường, bên trên viết:

    Anh của em, tên người gửi là tên cô gái!

    Anh của em!

    Em viết cho anh những dòng này khi nước mắt không ngừng rơi, em biết em đã sắp phải lìa xa cõi đời này, đêm nay em đột nhiên thật tỉnh táo, có lẽ là phút giây cuối của người sắp chết, cũng có thể là ông trời đang thương xót em, cho em một cơ hội cuối cùng để từ biệt anh. Em nhớ rất rõ con chúng ta, nhớ phút giây đầu tiên con gọi em tiếng mẹ, anh biết không? Lúc đó, nước mắt em rơi. Em vẫn nhớ gương mặt bê bết máu đó, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với nó đến vậy, tại sao lại tàn nhẫn với em đến vậy. Nó ở dưới đó, nhất định sẽ rất cô đơn, không ai chăm sóc, nó đang đợi em, em phải xuống cùng nó, để chăm sóc nó.

    Anh à, cảm ơn anh đã cho em một mái nhà, một đứa con, để em đi hết con đường của một người phụ nữ. Mặc dù từ trước đến nay anh chưa từng nói lời yêu em, nhưng em rất yêu anh, từ đầu đến cuối, em luôn yêu anh. Những ngày tháng ở bên anh rất cực khổ, anh không thông cảm và yêu thương em. Em tưởng rằng em sẽ đợi được đến ngày đó, nhưng em không đủ sức nữa rồi. Anh à, anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là người đàn ông cuối cùng của em, khi em rời khỏi cõi đời, anh sẽ trở thành người đàn ông mãi mãi trong em.

    Anh à, cảm ơn tất cả những điều anh đã làm cho em, em đã làm anh nhọc lòng. Xin lỗi anh, em đi đây, anh phải chăm sóc cho bản thân, nhớ thay quần áo hàng ngày, hút ít thuốc, vì nó không tốt cho sức khỏe của anh. Em đi đây, xin lỗi anh, em không thể theo anh đến cuối con đường.

    Kiếp trước, kiếp này
    Cơn mơ của anh và của em
    Cơn mơ ông trời cho chúng ta
    Cơn mơ đó, cả đời người chỉ được một lần
    Nhưng chúng ta không bao giờ tỉnh lại được từ cơn mơ ấy
    Ông trời cho chúng ta một hình hài
    An hãy đi đi
    Đi tìm niềm vui của anh
    Đẩy cánh cửa tâm hồn
    Sợ hãi, lìa xa nhân thế như lá rụng về cội
    Trời đất mênh mông
    Gió thổi ào ào
    Đâu là nơi ấm áp để hướng về
    Mưa táp lên mặt
    Chân trời không một ánh sáng
    Nhìn con đường thần tiên mà chúng ta tới
    Mưa gió đã phân cách thiên môn
    Đi đi, đi tìm niềm vui của anh
    Đi đi…
    Đi đi…

    Anh à, cho em hôn một lần cuối cùng lên gương mặt anh, nụ hôn ấy, sâu thẳm mà vĩnh viễn. Để những nhọc nhằn bao năm tan đi trong nước mắt. Em đi đây, em sẽ chăm sóc cho con chúng ta thật cẩn thận ở dưới đó, anh yên tâm.

    Người phụ nữ vĩnh viễn của anh.

    Chàng trai khóc, lần đầu tiên anh khóc thương tâm đến vậy. Anh ôm chặt người vợ đã chết trong lòng. Nhớ lại những nhọc nhằn của vợ, nhớ lại những điều tốt của vợ, nước mắt chảy dài trên gương mặt tiều tụy…

    Chàng trai chôn cô gái. Chôn cùng với con gái họ. Anh quỳ rạp trước mộ cô, khóc đỏ hai mắt, ôm lấy bia mộ của vợ và nói: “Em à, em biết không? Đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, rất yêu em, nhưng anh không thể làm tròn trách nhiệm một người chồng nữa rồi. Trước kia anh không tốt với em, giờ đây anh rất ăn năn về điều đó. Anh biết rằng anh đã lạnh lùng biết mấy. Những gì nợ em trong kiếp này, kiếp sau anh sẽ báo đáp, nếu kiếp sau em còn nhớ anh. Em à, anh yêu em. Em có nghe thấy không? Anh yêu em…

    Chàng trai áp mặt vào tấm bia mộ khóc nức nở.

    Cô gái không còn nghe thấy được nữa. Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau. Nếu kiếp sau anh còn nhớ em, hãy để anh được chăm sóc em, được yêu em một kiếp, được không em?

    Last edited by Chí Thăng; 17-12-2013 at 11:55 AM.

  2. The Following User Says Thank You to chenchen For This Useful Post:

    Từ Thiện (07-10-2013)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình