Chương 11: Đứa trẻ khác thường
- Được, buổi sáng chỉ kể tới nơi này.
Lúc kể Tây Du Ký tới đoạn đại náo Thiên Cung, Lý Dịch xem chừng thời gian cũng không nhiều lắm, hắn rất phúc hậu lựa chọn dừng ngay tại tình tiết ngàn cân treo sợi tóc nhất.
Đám trẻ con đang nghe Tôn hầu tử đại sát tứ phương, một người địch lại mười vạn thiên binh thiên tướng, đại chiến Tứ Đại Thiên Vương, Cự Linh Thần, Nhị Lang Thần; cảm xúc trong lòng bành trướng, hận không thể hóa thân thành Tôn Ngộ Không, tiến vào thế giới thần kỳ kia, vung Kim Cô Bổng đại náo Thiên Cung… Đáng tiếc đó là câu chuyện phát triển tới cao trào, bỗng nhiên không có đoạn sau. Từng đứa trẻ sắc mặt nôn nóng đỏ bừng, trong lòng khó chịu tới cực điểm.
Lý Dịch dường như không nhìn thấy cảnh này vậy. Hắn đi qua bên cạnh sa bàn, dùng ngón tay viết một chữ ‘Liễu’ lên trên, sau đó nói:
- Lúc đến học đường buổi chiều, tất cả các ngươi nhất định đều phải biết viết chữ này. Chờ lúc nào tất cả mọi người biết viết chữ ‘Liễu’ này, ta sẽ kể tiếp câu chuyện.
Dứt lời, hắn liền chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã rời khỏi học đường.
Hắn vừa mới rời đi, đám trẻ còn liền ào một cái vây quanh trước sa bàn.
- Tiên sinh nói cần tất cả chúng ta đều phải học xong chữ này!
- Chữ này chính là chữ ‘Liễu’ của chúng ta sao?
- Tránh ra tránh ra, để ta xem một chút viết như thế nào?
---
---
Lúc này, đám trẻ con tựa như quên đi chúng còn có ‘thâm cừu đại hận’ đối với Lý Dịch, đôi mắt nhìn chằm chằm chữ trên sa bàn, cố gắng ghi nhớ nó vào lòng.
Lòng tự trọng của đám trẻ cũng rất lớn, chúng không muốn mình kéo chân sau mọi người bởi vì không nhớ kỹ. Huống chi, đối với diễn biến tiếp theo của câu chuyện kia, phần tiếp theo của con khỉ thần kỳ kia, trong lòng mỗi người đều cực kỳ chờ mong.
- Tất cả đều phải nhớ kỹ chữ này cho ta, nếu như buổi chiều có ai không biết viết, cẩn thận ta đánh người đó!
Bé trai mặt tròn dáng người cường tráng nhất vừa duỗi ngón tay vẽ vẽ chữ ‘Liễu’ trên không, vừa làm biểu tình hung ác, uy hiếp những đứa trẻ chung quanh.
Vừa nghĩ tới con khỉ có thể lên trời xuống đất, hiểu được bảy mươi hai phép biến hóa, trên trời dưới đất không gì không làm được, trong lòng nó xuất hiện một loại kích động không áp chế nổi…
Lúc này, Lý Dịch đứng ở cửa nhà mình, nhìn xem gà mái kiếm ăn bên một sườn đất nhỏ cách đó không xa, trong lòng không khỏi bắt đầu hoài niệm bát mì gà hầm nấm ngày hôm qua.
- Đám trẻ con kia cực kỳ tinh nghịch, quản lý không dễ, ngày đầu tiên tướng công làm tiên sinh, có thích ứng hay không?
Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói. Lý Dịch giật nảy mình, bỗng quay đầu lại, mới phát hiện không biết Liễu Như Nghi đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào.
Vẻ kinh hãi trên mặt Lý Dịch vẫn còn. Nữ nhân này đi đường cũng không có tiếng động sao?
Vả lại, nàng lại chủ động nói chuyện với mình, cũng khiến trong lòng Lý Dịch có chút cảm giác được sủng mà kinh.
Mặc dù hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng thật ra giống người xa lạ hơn. Liễu Như Nghi lợi dụng Lý Dịch chặn miệng những người kia. Lý Dịch dựa vào nàng ăn bám – ăn cơm.
Nếu như không ở trong sơn trại, chỉ sợ rằng hắn không chết đói thì cũng bị trói trên cây cột thiêu chết.
Thật vất vả khôi phục tâm tình, lúc này hắn mới tiến lên nói:
- Ngang bướng thì ngang bướng một chút, nhưng bọn chúng coi như cũng cung kính đối với tiên sinh, nương tử không cần lo lắng.
Nói xong, Lý Dịch liền nghĩ tới một việc, ngẩng đầu nhìn Liễu Như Nghi, hỏi:
- Xin hỏi nương tử, không biết làm tiên sinh ở học đường, tiền lương tháng là bao nhiêu? Thúc tu… lại có quy củ gì?
Trước đó Lý Dịch đặc biệt tìm hiểu một chút quy củ của học đường, lễ bái sư hay nghi thức nhập học cái gì đều không nói, bỏ qua cũng không có gì, cũng không phải chuyện quan trọng. Thế nhưng dù sao học phí này cũng không thiếu được chứ?
Không có cách nào, trong nhà đã nghèo đói rồi, nếu không nghĩ chút biện pháp, về sau cũng chỉ có thể ăn trấu nuốt rau…
Cái gọi thúc tu, cũng chính là phí bái sư. Học sinh lần đầu gặp mặt tiên sinh, cần dâng lên lễ vật trước để bày tỏ kính ý. Trong lòng Lý Dịch còn đang mong đợi dựa vào những thúc tu này để cải thiện cuộc sống một chút.
Dường như không nghĩ tới Lý Dịch lại hỏi vấn đề này, biểu lộ của Liễu Như Nghi hơi ngừng lại, sau một lát nàng nhìn Lý Dịch một chút, thần sắc trở nên cổ quái lắc đầu nói:
- Tiên sinh trong học đường trại không có tiền lương, thúc tu… cũng không có.
Cái gì?
Lý Dịch nghe vậy trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cho rằng mình nghe lầm, hắn sững sờ ở đó.
Không có tiền công? Không có học phí?
Đó không phải là làm không công sao?
Từ xưa tới nay nào có chuyện như vậy, coi như đứa ở tại nhà Chu Lột Da cũng phải trả người ta tiền công chứ?
Huống chi, lão sư là một ngành nghề cực kỳ thần thánh, coi như không có tiền công, nhận chút lễ vật cải thiện cuộc sống cũng hẳn là có chứ?
Những sơn tặc này, ngay cả lễ phép căn bản nhất để làm người cũng không hiểu – không có chút lịch sự nào!
Lý Dịch thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm thấy trái tim hơi mệt mỏi, mặt mũi cô đơn xoay người trở về.
Con gà ngày hôm qua còn lại một nửa, làm chút đồ ăn ngon an ủi một chút tâm linh bị tổn thương…
---
---
Đối với phần lớn mọi người trong Liễu Diệp Trại mà nói, hôm nay cũng chỉ là một ngày rất bình thường.
Làm việc hoàn toàn giống như trước, nghĩ tới lương thực trong nhà không còn nhiều lắm, sau này cần phải ăn tiết kiệm một chút. Năm ngoái thu hoạch không tốt, còn phải cố gắng nhịn một khoảng thời gian mới có thể theo kịp lương thực mới năm nay.
Chẳng qua, tộc nhân Liễu thị có trẻ con trong nhà thì cảm thấy một chút khác biệt nho nhỏ.
Đám trẻ trước kia cả ngày quậy phá trong trại, lúc ăn cơm không gọi ba lần tuyệt đối không trở về nhà. Hôm nay đứa nào bỗng nhiên cũng đều trở nên an tĩnh, không chạy loạn khắp nơi, ngồi xổm trên bãi đất trống trước cửa nhà mình, cầm một nhánh cây trong tay tô tô vẽ vẽ, không biết đang làm gì.
Cứ như vậy, gia trưởng của đám trẻ con lại bắt đầu thấp thỏm không yên trong lòng.
Ở thời đại phần lớn mọi người đều ngu muội vô tri này, bất kỳ hành động khác thường nào đều sẽ bị phân loại thành những chuyện kiểu như trúng tà, tà ma phụ thể.
Trẻ con đều là bảo vật nhà mình, đương nhiên sẽ không nói tới chẳng cần phân biệt đúng sai trước tiên gác nướng trên lửa. Sau một lúc lâu ở bên cạnh quan sát đứa trẻ nhà mình, một hán tử trung niên rốt cuộc không nhịn được đi tới, đá một cước vào mông đứa trẻ:
- Túng Oa, đang làm gì vậy?
Quay đầu thấy cha đứng sau lưng, đứa trẻ lau nước mũi một cái, chỉ chữ xiêu vẹo vừa mới viết xong ở dưới đất, nó tự hào nói:
- Cha, đây là chữ ‘Liễu’, tiên sinh dạy cho chúng con, chắc chắn cha không biết đúng không?
Hán tử trung niên cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy mặt đất bị vạch từng vạch, về phần chữ ‘Liễu’ mà đứa trẻ nhà mình chỉ kia, gã thấy chẳng qua là một đống chữ như gà bới mà thôi.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của đứa trẻ, dường như khinh bỉ mình không biết chữ, một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng hán tử, gã nhấc chân đạp vào mông đứa trẻ:
- Mới tới học đường nửa ngày, đã dám chế giễu ông đây, cho dù không chưa từng đọc sách, cũng là cha của ngươi!
Lý Dịch ở trong phòng bếp, vừa mới cắt thịt gà thành sợi nhỏ, chuẩn bị nguyên liệu làm cháo thịt gà. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, ngưng thần lắng nghe một chút, thì thào một câu:
- Trẻ con nhà ai khóc thực khó nghe…
Hắn lắc đầu tiếp tục làm việc.
---
---
- Ăn từ từ, không ai giành với ngươi!
Lúc ăn cơm trưa, phụ nhân trung niên nhìn đứa trẻ thái độ khác thường, dùng sức đút cơm vào miệng, đồ ăn bình thường vẫn thích ở trên bàn thì chẳng động tới miếng nào, trong mắt bà ta lộ vẻ nghi hoặc.
Đứa con nhà mình hôm nay làm sao vậy?
Vội vàng ăn cơm xong, đứa trẻ quăng bát lên bàn, co cẳng chạy ra bên ngoài, dường như thế giới bên ngoài có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn với nó.
- Vừa cơm nước xong xuôi, đi đâu thế?
Phụ nhân lo lắng đuổi theo hô một câu.
- Đi học dường!
Đứa trẻ lớn tiếng trả lời một câu, rồi không thấy bóng dáng.
Bỏ lại phụ nhân đứng tại chỗ mặt mũi ngạc nhiên.
Thằng ranh con này trước kia dỗ dành cũng không đi học đường, tại sao hôm nay lại đổi tính rồi?
Những chuyện tương tự trình diễn trong rất nhiều gia đình tại Liễu Diệp Trại.
Trưa hôm nay, toàn bộ gia trưởng của đám trẻ để ngẩn ra.