Lưu Hiếu Mại vẫn giữ nguyên thức Kim Kê Độc Lập vừa rồi. Nhuyễn kiếm phát ra hàn quang điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của Khương Đao Phong. Tuy Lưu Hiếu Mại xuất thân hắc đạo, nhưng hành động nghĩa hiệp hào khí trùng thiên vừa rồi của Khương Đao Phong đã khiến gã rất là tâm phục.
Luận về thực lực, thật ra gã đã sớm bỏ mạng dưới Huyết đao của Khương Đao Phong. Nhưng Khương Đao Phong vì luyến tiếc tài năng của gã mà đã không lấy đi tính mạng, ngược lại bản thân mình còn trúng phải một kích. Vì thế gã đâm kiếm ra mà không hề dụng lực.
Đột nhiên lúc này vang lên một tiếng Keng rồi nhuyễn kiếm trong tay của Lưu Hiếu Mại trong tay bị bạt sang một bên, cơ hồ vuột ra khỏi tay.
Nguyên là khi Khương Đao Phong bị hắn điểm trúng ngực ngã xuống đất thì vừa vặn cũng chộp được hai hòn đá. Trước tiên y ném một hòn trúng trường kiếm trong tay của Lưu Hiểu Mại, một viên khác ném ra ngay theo sau đó.
Lưu Hiếu Mại trong lúc gấp gáp, hổ khẩu đang tê chồn thì lại kinh hãi thấy một hòn nữa đã bay thẳng đến trước mặt nên không thể phòng bị nổi. Viên đá kia trúng ngay vào ngực của gã kêu đánh bộp một tiếng, theo sau là tiếng một chiếc xương sườn gãy rắc rắc. Lưu Hiếu Mại há miệng phun ra một ngụm máu tươi
Gã hào sảng cười to nói:
- Khương đại ca! Lưu Hiếu Mại ta chết cũng tâm phục khẩu phục!
Lời vừa dứt, cả người đã rơi xuống dưới vách núi. Vách núi của Ma Thiên Lĩnh dựng đứng cao ngàn trượng, nếu quả thật rơi xuống dưới đó chắc chắn không toàn mệnh.
Khương Đao Phong đang nằm ngửa trên mặt đất cả kinh, nhào cả người về phía trước. Vừa may trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó thì Khương Đao Phong chụp được hai chân của Lưu Hiếu Mại.
Nhưng lực Lưu Hiếu Mại rơi xuống quá mạnh, Khương Đao Phong lập tức bị kéo tới vách núi, hai chân dùng sức cố cưỡng lại. Đột nhiên, Khương Đao Phong cảm thấy đau buốt đến thấu tim. Y nhìn lại thấy chân phải của mình lúc bị Huyết đao cắm trên vách đá cắt đứt từ chỗ mắt cá chân. Y rùng mình, thiếu chút nữa đã cùng Lưu Hiếu Mại rơi xuống.
.Khương Đao Phong nghiến chặt răng, dùng một chân treo ngược thân mình bên vách núi, ổn định lại thân hình, vận dụng hết nội lực toàn thân quăng Lưu Hiểu Mại lên trở lại mỏm núi. Do dụng lực quá mạnh nên bản thân y lại bị trượt chân rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Lưu Hiếu Mại rơi xuống mỏm núi, không thể nghĩ rằng mình còn có thể từ cõi chết trở về, trong lúc đang kinh hoàng lại thấy Khương Đao Phong đang rơi xuống vực. Lúc này Lưu Hiếu Mại đã trụ vững trên vách đá lập tức vươn tay phải ra chộp lấy Khương Đao Phong rồi tung y ngược qua đỉnh đầu.
Khương Đao Phong rơi phịch xuống mặt đất, cái chân bị chém đứt chảy máu đầm đìa. Nỗi đau đớn xé gan nát ruột dội lên tận óc khiến y phải thét lên một tiếng thảm thiết.
Lưu Hiếu Mại thấy Khương Đao Phong vì cứu gã mà không để ý đến sinh tử của bản thân đến nỗi bị cụt mất một chân, khí khái đại trượng phu như vậy trên đời hiếm có nên gã thực sự tâm phục khẩu phục, vội vàng thò tay vào lòng lấy kim sang dược cầm máu cho Khương Đao Phong rồi cúi đầu lễ bái, nói:
- Khương đại ca, ta thua!
Khương Đao Phong cười ha hả :
- Lưu lão đệ, ngươi không có thua, ngươi đã chiến thắng được chính mình, đó mới là thắng lợi lớn nhất.
Lưu Hiếu Mại kiên quyết:
- Khương đại ca, mặc kệ nói như thế nào, Lưu Hiếu Mại bất luận là xét theo võ công hay ở nhân phẩm, vẫn cứ là thua rồi, ta......
- Lưu lão đệ không thể nói vậy, chẳng qua là nguyên tắc làm người của mỗi người không nhau mà thôi. Còn kỳ thực ngươi dũng cảm đối mặt với thế tục, hành sự phóng khoáng thẳng thắn quả thực đáng phục.
Lưu Hiếu Mại hổ thẹn:
- Khương đại ca, mặc kệ nói như thế nào, hiện tại đại ca vì đệ mà mất đi một chân. Lưu Hiếu Mại ta dù xú danh vang xa, bất chấp đạo lý nhưng cả đời này luôn kính phục những kẻ thực sự dám xả thân vì người khác. Cho dù thế nào thì ta cũng là một kẻ bèo dạt nước trôi, cái mạng này cũng là do huynh đem lại. Cả đời còn lại của ta nguyện làm một kẻ hầu hạ bên cạnh đại ca để báo đáp lại ơn tái tạo này.
Khương Đao Phong không ngờ Lưu Hiếu Mại lại nói như vậy, ngạc nhiên nói:
- Lưu lão đệ, này.... không phải là đệ quyết giết ta đấy chứ......?
Lưu Hiếu Mại kiên nghị đáp:
- Khương đại ca, Lưu Hiếu Mại ta cả đời luôn một là một, đã nói ra quyết không sai lời. Tên đã bắn ra không thể quay lại. Nếu huynh không đáp ứng, huynh hãy......
Nói đến đây liền quỳ xuống đất, hai tay đưa bảo kiếm lên ngang cổ, nói:
- Bằng không, huynh hãy dùng thanh kiếm này giết ta đi!
Khương Đao Phong cảm động:
- Lưu lão đệ, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta có một điều kiện...... Ngươi phải đáp ứng ta!
Lưu Hiếu Mại nói:
- Khương đại ca, dù sao thì tâm ý của đệ đã quyết, huynh có điều kiện gì đệ đều đáp ứng !
Khương Đao Phong đề nghị:
- Nếu Lưu lão đệ cũng có ý quy ẩn chi bằng hai chúng ta kết bái thành huynh đệ. Từ nay về sau ngươi sẽ sống ở Khương gia bảo, chúng ta cùng nhau bàn luận võ công.
Lưu Hiếu Mại sung sướng ấp úng trả lời :
- Khương đại ca, huynh không sợ ta làm ô uế hiệp danh một đời của mình sao, ta...... ta......
Khương Đao Phong cau mày:
- Lưu lão đệ, ngươi coi Khương Đao Phong ta là hạng người nào vậy?
Lưu Hiếu Mại vui sướng kêu lên:
- Đại ca!
Lúc này, ánh mặt trời đã chiếu khắp Ma Thiên Lĩnh. Hai người ôm chặt lấy nhau, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Lưu Hiếu Mại nổi hứng thốt lên:
- Đại ca, đáng tiếc hiện giờ không có rượu ngon. Bằng không đôi ta phải uống đến đất nghiêng núi chuyển, không say không ngừng.
Khương Đao Phong kích động giống như một đứa trẻ lên mười:
- Ừ, hôm nay là một ngày mà Khương Đao Phong ta cảm thấy thống khoái nhất. Đi, chúng ta về nhà uống cạn ba trăm chén.
Đang lúc kích động, y quên mình đã cụt một chân nên bước hụt một bước đau đến hét lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất cười vang:
- Được! Đã không cho ta đi thì huynh đệ ta ngồi ngay đây đợi đến tối rồi trở về
Hai ngươi dư ý chưa hết, ngồi bệt trên mỏm núi mặc sức tâm tình đến tận hoàng hôn, trời đất tối sầm xuống thì Lưu Hiếu Mại mới cõng Khương Đao Phong xuống núi
Ma Thiên Lĩnh vách đá cao ngàn trượng, cho dù là người có khinh công tuyệt đỉnh cũng khó lòng mà hạ sơn dễ dàng huống chi Lưu Hiếu Mại còn cõng thêm một người.
May mắn là Huyết đao của Khương Đao Phong chém sắt như chém bùn, Lưu Hiếu Mại đi xuống một đoạn lại dùng bảo đao đâm vào vách núi để ổn định thân hình rồi đi tiếp.
Kiểu phi hành này nếu không có nội lực kinh thế hãi tục cùng với lòng can đảm thì tuyệt không thể làm nổi. Lưu Hiếu Mại hạ xuống đến chân Ma Thiên Lĩnh thì đã thở hồng hộc, mồ hôi toát đầm đìa.
Khương Đao Phong tuy rằng cảm thấy không thoải mái nhưng giờ y không thể tự đi được nên cũng đành chịu nằm trên lưng gã.
Lưu Hiếu Mại lưng cõng Khương Đao Phong nhô lên hụp xuống vài nhịp đã thấy tiểu đạo uốn khúc trên Quỷ kiến sầu, phía dưới là một khe núi hình cái chậu.
Đột nhiên, thân hình Lưu Hiếu Mại khẽ run lên rồi vẫn cõng Khương Đao Phong nằm thụp xuống mặt đất.
Khương Đao Phong biết theo tình hình này, Lưu huynh đệ khẳng định là đã nhìn thấy chuyện gì ngoài ý muốn. Thuận theo ánh mắt của gã, y nhìn thấy trong khe núi hình cái chậu bỗng nhiên có rất nhiều người đang ngồi.
Khương Đao Phong đếm qua thấy ít nhất có năm mươi người. Những người này đều mặc hắc y, trên mặt che mạng nên nhìn không rõ mặt thật. Chỉ thấy bọn chúng ngồi san sát, bộ dạng quỷ bí, yên lặng không một tiếng động.
Hai người nằm ở trên cao, im hơi lặng tiếng, không dám thở mạnh.
Những kẻ hắc y bịt mặt này sắp hàng có thứ tự quỳ trước một chiếc kiệu màu đen cách đó một trượng. Chiếc kiệu hình tứ giác, toàn bộ bị bịt kín bởi một tấm màn cũng màu đen, có bốn tên hắc y đứng xung quanh.
Những người này là hạng nào? Vì cái gì mà tụ tại địa phương hiếm khi thấy bóng người này?
Cho dù Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại tung hoành giang hồ mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú, có thể nói chưa có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp qua. Nhưng tình hình trước mắt thì đúng là chưa hề thấy, cũng như chưa hề nghe thấy.
Bởi vì khoảng cách quá xa, nên bên tai hai người chỉ nghe người trong kiệu nói đứt quãng:
- Võ lâm minh chủ...... Thiếu Lâm......Toàn...... Khương Đao Phong...... Giết...
Khương Đao Phong đang ngưng thần lắng nghe, bỗng nhiên nghe được người nọ nhắc đến tên mình thì kinh ngạc đến rúng động toàn thân làm một khối đá rơi xuống núi.
Bọn người mặc hắc y trong khe núi đồng loạt nhìn về phía hai người, người trong kiệu nói:
- Có hai người, không được để một ai sống sót!
Cùng với đó là hai viên bi sắt từ trong kiệu bắn vụt ra.
Lưu Hiếu Mại và Khương Đao Phong cả kinh. Người trong kiệu kia có thể hơi thở khác thường của cả hai mà có thể phán đoán chính xác số lượng, thứ nội lực cao thâm mạc trắc này quả là khó có thể tưởng tượng. Điều khiến hai người kinh hãi hơn là hai viên bi sắt đang rít lên trong không khí phân biệt phương hướng một cao một thấp lao vụt về phía họ.
Vị trí hai người cách khe núi đó ít nhất mười trượng. Người trong kiệu có thể phân biệt hơi thở của hai người, thậm chí cả phương vị cũng nhận chuẩn, thần công kinh thế hãi tục như vậy quả thực ngoài dự liệu. Nhưng tiếng người trong kiệu dường như họ đã từng nghe qua ở đâu đó, chỉ là lúc này không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Lưu Hiếu Mại nhanh chóng xốc Khương Đao Phong trên lưng rồi chạy về một phía.
Vừa mới chuyển thân, viên bi sắt đã bắn trúng vào mỏm đá họ vừa nằm sấp kêu Keng một tiếng, hoa lửa văng tung tóe, mỏm đá đã bị đánh thủng một lỗ sâu hoắm.
Lưu Hiếu Mại kinh hãi, nào dám chậm trễ, cõng Khương Đao Phong chạy trối chết.
Phía sau đám hắc y nhân bịt mặt gấp rút đuổi theo.
Lưu Hiếu Mại vốn là kẻ kiêu hùng thành danh trong hắc đạo, công lực cực kỳ bá đạo, lúc này cứ cõng Khương Đao Phong chạy như điên không cần lựa chọn phương hướng.
Lưu Hiếu Mại chạy thẳng một lèo vòng qua hai khe núi. Sơn đạo của Quỷ kiến sầu hung hiểm vạn phần, hai người bằng cảm giác biết kẻ địch đang truy đuổi phía sau đều là những cao thủ một đời khó gặp, ai nấy đều có võ công tuyệt đỉnh. Bây giờ có thể chạy thoát hay không thì hai người cũng không nắm chắc.
Khương Đao Phong nằm úp mặt trên lưng của Lưu Hiếu Mại chỉ nghe bên tai tiếng gió vù vù, vừa kinh hãi công phu bá đạo của gã hắc đạo kiêu hùng này, vừa có chút không nỡ.
Bởi vì địa vị của y và Lưu Hiếu Mại vốn xung khắc như nước với lửa, chỉ vì mến mộ tài năng của nhau nên mới ngẫu nhiên gặp gỡ.Lưu Hiếu Mại chỉ cần bỏ y xuống là có thể chạy nhanh hơn, thoát thân một mình cũng không phải là vấn đề gì khó khăn. Nhưng Khương Đao Phong tin tưởng Lưu Hiếu Mại không phải loại người như vậy! Cho là mình đã liên lụy đến gã nên trong lòng lại cảm thấy day dứt.
Phía sau, bọn hắc y nhân vẫn bám riết không rời, khoảng cách hai bên giờ không quá hai trượng.
Hiển nhiên, chuyện này là do y và Lưu Hiếu Mại trong lúc vô tình đã nhìn thấy một bí mật, hơn nữa là một bí mật cực lớn.
Về điểm này, hai người bọn họ vốn là những kẻ lão luyện giang hồ nên tuyệt đối có thể cảm giác được. Đã là một bí mật thì không để cho ngoại nhân biết được, huống hồ là một bí mật của võ lâm!