Thiên Định thành là đầu nối then chốt thủy lộ Nam bắc, yết hầu lui tới Đông Tây, là nơi phồn hoa hàng đầu trong thiên hạ. Giờ đang là chính ngọ, trên đường người người đông đúc, nối gót sát vai, vô cùng náo nhiệt.
"Mật thám" Tào man tử vừa đi vừa ngâm nga, tay ôm túi tiền, cũng không cảm thấy ban ngày ban mặt thế này thì có chuyện nguy hiểm gì có thể xảy ra. Hơn nữa gần đây bố trí đánh cược, bên người cũng đã mời thêm hai tay hảo thủ.
Đi tới đi lui, đột nhiên hắn thấy bên hông bị một vật cứng đâm vào, sau đó một tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai:
- Rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Ánh nắng tươi sáng, trán Tào man tử lại túa mồ hôi lạnh, không dám mạo hiểm thử xem bên hông mình có phải hung khí thật hay không, cũng không dám nghi ngờ đối phương có dám ra tay thật ở ngay trên đường hay không, đành phải chậm rãi thay đổi hướng đi, tiến vào trong ngõ nhỏ phụ cận.
Trong quá trình này, hắn phát hiện "hung nhân" bên người đầu đội mũ rộng vành, che khuất hơn nửa dung mạo.
Lúc này hai vị đả thủ của hắn cũng phát hiện ra có chuyện không ổn nhưng không dám lỗ mãng, một người vừa cẩn thận đi theo, một người vọt nhanh về phía trước, mật báo và tìm cứu viện.
Xuyên qua hai con ngõ nhỏ, người dần dần thưa thớt, tường trắng mái đen, rêu xanh cỏ dại.
- Tốt, giờ bảo tên đi sau kia lùi đến đầu ngõ đi.
Mạnh Kỳ tiếp tục nói, ngón trỏ và ngón giữa đâm vào hông Tào man tử không buông ra -- Toàn lực vận chuyển Kim Chung tráo có thể khiến tay hắn so được với binh khí.
Tào man tử đành phải dùng giọng nói run rẩy bảo vị đả thủ kia lui lại phía sau, đồng thời cất giọng cầu xin:
- Vị huynh đài này, mọi người hành tẩu giang hồ, hòa khí sinh tài. Nếu ngươi có chuyện gì khó xử thì Tào man tử ta sẽ hỗ trợ tuyệt đối.
- Nghe nói ngươi là mật thám tại Thiên Định thành.
Mạnh Kỳ cũng không nói là mình đã quan sát hắn hai ngày rồi.
Nghe tới câu này, trong lòng Tào man tử yên tâm hẳn, thầm nghĩ mau mau trả lời vấn đề, tiễn bước ôn thần này đi:
- Nhờ được mọi người coi trọng, bằng hữu nhiều nên biết tương đối nhiều.
- Rất tốt. Nếu ta muốn mời Thập nhị thần tướng làm việc thì cần phải liên lạc với bọn họ thế nào?
Mạnh Kỳ hỏi nhỏ.
Thập nhị thần tướng khẳng định có phương thức liên lạc để nhận nhiệm vụ, bằng không nếu chỉ dựa vào Đoàn Hướng Phi tìm kiếm hành tung thì bọn họ đã "chết đói" lâu rồi.
Đương nhiên Mạnh Kỳ hoài nghi Đoàn Hướng Phi khẳng định cũng thử liên lạc rồi, có được tin tình báo thế nên mới có thể gặp gỡ trùng hợp như thế.
Tào man tử giật nảy, lập tức cảm thấy vật cứng bên hông càng ép chặt, đành phải liếm liếm môi nói:
- Ta không biết huynh đài tìm Thập nhị thần tướng làm gì, cũng không muốn biết. Ngươi có thể đi tới Thu Thiền đường tại phố Hòe thụ hỏi thử xem, hỏi chưởng quầy mua bảy lạng sáu tiền hoa không rễ, sau đó trực tiếp báo nhiệm vụ và thù lao là được.
- Nếu Thập nhị thần tướng đồng ý tiếp nhận thì ngày thứ hai Thu Thiền đường sẽ bán một loại thuốc mỡ gọi là Vong Ưu. Ngươi đi vào trực tiếp nói chuyện với chưởng quầy là được. Đúng rồi, cũng phải đặt trước một phần thù lao.
- Không tồi. Rất thẳng thắn thành khẩn.
Tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai Tào man tử. Sau đó hắn nghe thấy một tiếng cong giòn vang. Trên mặt đất bỗng có thêm mấy khối bạc vụn.
Khi hắn đang cúi đầu nhặt bạc thì thấy hoa mắt, phát hiện ra người vừa uy hiếp mình đã biến mất ở một ngõ nhỏ khác.
- Thân thủ thế này..
Hắn hơi sửng sốt, nghĩ lại mà sợ. Nếu vừa rồi mình không phối hợp thì hậu quả chắc không tưởng tượng nổi rồi.
Võ công hắn không cao như giao du rộng, nhãn lực cũng không tồi.
....
Mạnh Kỳ tuy rằng định thông qua phương pháp ủy thác nhiệm vụ để điều tra Thập nhị thần tướng nhưng cũng không nóng lòng nhất thời mà ngày nào cũng giám thị Vưu phủ vào ban đêm, ban ngày đả tọa luyện võ, thám thính tin tức xung quanh. Dù sao thì chuyện Tông Sư và Thân Hầu trộm tượng vừa mới được lan truyền ra, Thập nhị thần tướng phụ cận rất có khả năng còn chưa tới. Lúc nào nếu ủy thác nhiệm vụ thì khẳng định sẽ do Thân Hầu nhận, uổng phí công phu.
Đến ngày thứ tư, người trong võ lâm lục tục kéo tới, Thiên Định thành càng trở nên náo nhiệt, không thiếu khách sạn, tửu lâu đã kín hết chỗ.
Ăn uống no đủ rồi, Mạnh Kỳ trở lại trong chùa ngủ, liền thấy trong viện có hai nam hai nữ, đều là người đang tuổi thanh xuân. Nam đội mũ, mặc đại tụ, dáng người cao cao. Hai vị thiếu nữ một mặc váy dài màu lục, một mặc trang phục thuần trắng, dáng người thướt tha, cảnh đẹp ý vui.
Đều dùng kiếm sao. Không biết có kiếm thuật tốt không đây... Mạnh Kỳ âm thầm nói một tiếng. Hai nam hai nữ này đều giắt trường kiếm bên hông.
Có lời nói châu ngọc của Giang Chỉ Vi lúc trước, lại được nàng nhắc nhở kiếm pháp khó học, khó tinh, Mạnh Kỳ đều nhìn những người dùng kiếm kỹ hơn một chút.
Bởi không thể để mình quá bắt mắt khi đi tìm hiểu tin tức, Mạnh Kỳ vẫn chưa mặc tăng bào bạch sắc mình mua. Hai nam hai nữ này phát hiện một hòa thượng mặc áo xám đi vào còn tưởng tăng chúng trong chùa, cũng không để ý lắm, thản nhiên nói chuyện, bàn luận trận chiến giữa Thôi Hủ và Lạc Thanh, lại nói cả chuyện Thân Hầu để lại thư trộm tượng phật, có vẻ rất hưng phấn.
- Nếu có thể được xem hai đại Tông Sư kiếm đạo đương thời giao thủ thì kiếm pháp của chúng ta khẳng định có thể đột phá.
Thiếu nữ mặc váy lục thản nhiên say mê nói. Ngũ quan nàng đoan chính, làn da trắng nõn, trên mặt có vài vệt tàn nhang.
Nam tử dáng người cao cao kia cười nói:
- Đến thời điểm đó thì chúng ta có thể truyền bá tên tuổi Giang Nam tứ anh khắp đại giang nam bắc, thủy lộ đông tây.
- Nhưng chỉ có tiền bối tên tuổi mới có thể được vào phủ thành chủ xem chiến...
Thiếu nữ mặc trang phục thuần trắng có khuôn mặt bầu bĩnh, lộ vài phần khả ái.
Nam tử trông tương đối lùn nhìn về phía đối diện, có vẻ trông mong:
- Ninh huynh, không phải ngươi giao du rất rộng sao? Có biện pháp gì hay không?
...
Mấy người thảo luận giống hệt tửu lâu bên ngoài, Mạnh Kỳ cũng chẳng hứng thú mấy, trực tiếp đi về phía thiện phòng mình vẫn ở.
Tri khách tăng đi thẳng tới, cười tủm tỉm chắp hai tay thành hình chữ thập:
- Chân Định pháp sư, hôm nay sao lại về sớm vậy?
- Bên ngoài quá nhiều người, ồn ào phiền lòng, còn không bằng quay lại tìm thanh tịnh.
Mạnh Kỳ thuận miệng nói.
Tri khách tăng chỉ chỉ hai nam hai nữ trong sân:
- Đúng vậy, không ít thí chủ đều không tìm được khách sạn, đành phải sống nhờ chùa.
Giang hồ nhân sĩ đến đúng là nhiều quá, ngay cả chùa rách miếu nát cũng có người tới sống nhờ... Mạnh Kỳ oán thầm một câu, hàn huyên một lát liền đẩy cửa thiện phòng đi vào.
Cốc cốc cốc. Mạnh Kỳ vừa ngồi xuống thì đã có người gõ cửa phòng.
- Vị thí chủ này là?
Mạnh Kỳ mở cửa, thấy nam tử tương đối cao trong hai nam một nữ kia đang tủm tỉm cười đứng ngoài cửa.
Hắn ăn mặc cũng được, chỉ có điều có một đôi lông màu như con tằm, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, mỉm cười nói:
- Tại hạ Ninh Đạo Cổ trong Giang Nam tứ anh. Ba vị kia là nghĩa đệ, nghĩa muội của ta, Kỷ Tân, Nhạc Thi Thi, Nhiếp Dao. Không biết pháp sư pháp danh là?
Ai cần biết ngoại hiệu của các ngươi chứ... Mạnh Kỳ vừa nói thầm vừa trả lời:
- Bần tăng Chân Định. Ninh thí chủ có việc gì sao?
Ninh Đạo Cổ cố gắng khiến mình có vẻ như nhanh nhẹn:
- Vừa rồi tại hạ cho rằng pháp sư là tăng nhân bản tự, hóa ra là nhìn nhầm. Không biết pháp sư là cao tăng chùa nào? Có phải là tới xem Tông Sư giao chiến, Thân Hầu đạo phật không?
- Bần tăng chỉ là người lưu lạc, mấy ngày trước tới đây định dạo chơi Thiên Định thành, cũng không có lý do gì đặc biệt cả.
Mạnh Kỳ "ăn ngay nói thật."
Ninh Đạo Cổ à một tiếng, trò chuyện thêm vài câu liền cáo từ rời đi.
Mạnh Kỳ khép cửa phòng lại, thong thả bước lại giường, mơ hồ nghe thấy Ninh Đạo Cổ nói với ba người khác:
- Là hòa thượng phổ thông, không có gì đặc thù cả.
- Nhìn diện mạo hắn bất phàm, ta còn tưởng là đồng đạo giang hồ, cao tăng danh môn chứ.
Thiếu nữ Nhạc Thi Thi mặc váy lục cười ha hả nói.
Kỷ Tân hắc một tiếng:
- Kẻ vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng đầy mình cỏ dại cũng không phải là không có. Chẳng lẽ danh môn chính phái thu đồ đệ dựa vào diện mạo sao? Ta cảm thấy tám phần hắn chỉ luyện vài chiêu đao pháp chó mèo gì đó thôi.
- Mặc kệ hắn đi. Tối ngày hôm nay chính là khi Thân Hầu đạo phật, chit có cần đi tới phụ cận Vưu phủ chờ đợi không?
Nhiếp Dao vô cùng hứng thú nói.
Nhạc Thi Thi nhanh chóng bị dời lực chú ý, hưng phấn đáp:
- Đúng vậy. Đêm nay khẳng định là chính đạo giang hồ tề tụ. Thân Hầu võ công có cao thì song quyền cũng khó địch bốn tay, khẳng định khó thoát khỏi thiên la địa võng. Đến lúc đó không chừng chúng ta có cơ hội bắt hắn.
- Nếu có thể bắt được Thân Hầu, tên tuổi chúng ta sẽ thật sự truyền khắp đại giang nam bắc, thủy lộ đông tây...
Ninh Đạo Cổ có chút miên man bất định.
Mạnh Kỳ bĩu môi, sau đó chăm chú đả tọa nhập định. Qua một canh giờ, hắn mới thong thả bước ra ngoài, lặp tức đi tới phố Hòe Thụ.
Thu Thiền đường là một nơi nhìn như một hiệu thuốc bắc cổ xưa, chưởng quầy mắt mờ, lỗ tai nghễnh ngãng, không tiếp đón Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ mặc thường phục màu xanh, đầu đội nón to, đi tới trước mặt hắn nói:
- Ta muốn mua bảy lượng sáu tiền hoa không rễ.
Hoa không rễ căn bản là một loại dược vật không tồn tại.
Chưởng quầy đang bấm bàn tính, nghe vậy tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục gọi to, tiếng nói có vẻ già cả:
- Bảy lượng sáu tiền hoa không rễ sao?
- Vâng, trước khi Tông Sư chiến, muốn bắt ấu tử của Vưu gia là Vưu Hoằng Bác cho ta, thù lao là Huyễn hình đại pháp.
Mạnh Kỳ cố ý thay đổi thanh âm nói.
Tuy rằng không có toàn bộ Huyễn hình đại pháp nhưng cũng có thể lôi ra dọa người. Dù sao thì mình cũng không sợ Thập nhị thần tướng thật sự đuổi giết. Có bản lĩnh thì đuổi tới không gian luân hồi đi!
Nghe tới Huyễn hình đại pháp, chưởng quầy nheo mắt, đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt nửa ngày, thở dài nói:
- Hôm nay hoa không rễ hết hàng, ngày mai tới lấy.
Mạnh Kỳ vừa lòng cười, đi ra ngoài biến đổi lộ tuyến liên tục, cởi mũ đội đầu, thay tăng bào ở một nơi yên tĩnh.
Trở lại chùa, ngoài Giang Nam tứ anh ra thì trong viện cũng có thêm một số nhân sĩ giang hồ, thoạt nhìn là bằng hữu của bọn họ, đang trò chuyện rất vui vẻ.
- Hòa thượng kia là ai?
- Một tăng nhân phổ thông ngủ nhờ ở đây thôi.
- À, thảo nào tuổi nhỏ vậy.
Trò chuyện đơn giản xong, bọn họ liền nhanh chóng đổi đề tài. Mạnh Kỳ cũng chuyên tâm đi đả tọa ngưng huyệt.
Mọi người trong viện đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện ra có một vị nam tử diện mạo hiên ngang tiến vào. Người này đại khái hơn ba mươi tuổi, mày rậm mặt đỏ, oai hùng bất phàm.
- Không biết Chân Định pháp sư có ở đây không?
Nam tử kia chắp tay, nói rất lễ phép.
Ninh Đạo Cổ theo trực giác cho rằng nam tử này cũng không phải người phổ thông, vì vậy cười nghênh đón:
- Chúng ta hôm nay cũng mới đến, không biết ai là Chân Định pháp sư. Dám hỏi tục danh của huynh đài. Chúng ta sẽ đi mời tri khách tăng ra.
- Mục Hằng Thiên.
Nam tử này lời ít ý nhiều trả lời.
Nhạc Thi Thi biến sắc, vừa mừng vừa sợ nói:
- Là Mục thiếu chủ Thập bát thủy lộ Nam phương sao?
Cái gì? Tất cả mọi người ở đây đều hút sâu một hơi. Thập bát thủy lộ Nam phương là một trong những thế lực đứng đầu thiên hạ, thủ lục Mục Sơn cũng là cao thủ nhất lưu, kết bái huynh đệ với Thôi thành chủ.
Mà Mục Hằng Thiên nổi danh từ niên thiếu, nghe đồn trò giỏi hơn thầy, là nhân vật tương lai có hy vọng đạt Tông Sư, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy người tự gọi mình là Giang Nam hiệp khách kia.
- Thập bát thủy lộ chỉ có một thủ lĩnh, không có cách xưng hô thiếu chủ kia.
Vẻ mặt Mục Hằng Thiên nghiêm túc nói.
- Vâng, Mục đại hiệp nói rất đúng.
Kỷ Tân nói lấy lòng. Mọi người cũng đều phụ họa theo.
Lúc này Mục Hằng Thiên đã nhìn thấy tri khách tăng tiến vào, nhanh chóng hỏi Chân Định pháp sư ở đâu.
Tri khách tăng chỉ về phía phòng Mạnh Kỳ:
- Chân Định pháp sư vừa trở về.
Cái gì? Tiểu hòa thượng phổ thông kia là Chân Định pháp sư mà Mục thiếu hiệp muốn tìm sao? Ninh Đạo Cổ, Nhiếp Dao đều ngây ngẩn cả người.
Mục Hằng Thiên thở sâu, đi tới trước phòng Mạnh Kỳ, chắp tay hành lễ, cất cao giọng nói:
- Chân Định pháp sư, tại hạ Mục Hằng Thiên, thay phụ thân vì tẩy trừ sỉ nhục mà đến, còn xin nghênh chiến.