Từ Hàng Tĩnh Trai!
Mặt trời đã ngả về Tây hắt lên trên bầu trời một màu đỏ ửng. Vân Viện, Yến Hồng, Thi Kiếm và toàn bộ đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đều tập trung dưới lầu trúc. Đứng ở đây, cho dù là Thi Kiếm có tu vi thấp kém thì cũng có thể cảm nhận được pháp lực dao động rất mạnh nổ bung bên ngoài núi Đại Đông.
Chỉ cần để tâm cảm giác một chút là có thể dễ dàng nhận ra trong phạm vi ngàn dặm xung quanh núi Đại Đông đã biến thành một cái chiến trường khổng lồ.
Rốt cuộc thì bên ngoài có bao nhiêu cường giả đang đấu phép sinh tử?
Có bao nhiêu người đứng về phía Từ Hàng Tĩnh Trai và bao nhiêu người là địch?
Dưới vố số hơi thở hùng mạnh đó, Từ Hàng Tĩnh Trai giống như một con thuyền nhỏ bồng bềnh trong sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nát. Tuy nhiên tất cả đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai vẫn lẳng lặng chờ đợi, không ai rời khỏi, cũng chẳng có ai đi xem có bao nhiêu kẻ địch, khi nào chúng tới đây.
Đây là mệnh lệnh của Lạc Bắc.
Mặc dù Minh Nhược chỉ là một người con gái nhưng địa vị của nàng trong lòng của đám đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai chỉ sợ vượt qua tất cả địa vị của những vị chưởng giáo trong lòng đệ tử các môn phái khác. Đám đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai cho dù có hoài nghi với sự lựa chọn của Minh Nhược thì cũng không hề làm trái. Minh Nhược để cho Lạc Bắc làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai. Mặc dù từ ngàn năm nay chưa hề có một người đàn ông nào ngồi ở vị trí đó nhưng nếu Minh Nhược đã nói thì Lạc Bắc chính là chủ nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai.
Cho nên, dù bên ngoài thi thoảng có pháp lực dao động lan tới tạo ra áp lực với các nàng thì mọi người vẫn nghe theo mệnh lệnh của Lạc Bắc mà ở bên ngoài lầu trúc tìm hắn.
Cái lầu trúc vẫn hết sức yên tĩnh như trước nhưng lại có một làn kiếm ý hùng mạnh liên tục từ biên trong tản ra.
.........
Bên trong lầu trúc, toàn bộ chân nguyên, kiếm khí, kiếm ý của Lạc Bắc đã tập trung trong Thức Hải. Tuy nhiên lực lượng súc tích vẫn không hề dừng lại. Rõ ràng tất cả chân nguyên, lực lượng kiếm nguyên từ Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc đã ngưng tụ lại nhưng vẫn còn có một thứ lực lượng nhè nhẹ liên tục ngưng tụ khiến cho lực lượng ngưng tụ đã hoàn toàn vượt quá lực lượng của bản thân hắn.
Ý chí và niềm tin là một sự kỳ diệu có đôi khi còn vượt qua cả cái chết.
Vào lúc này, Lạc Bắc nghĩ tới những điều Minh Nhược đã nói với mình, đồng thời cũng cảm nhận được sự hùng mạnh của thứ lực lượng này.
Tuy nhiên, Lạc Bắc như đột nhiên cảm nhận được cái gì đó khiến cho hắn chợt nở một nụ cười khổ. Khi nụ cười biến mất, một làn hơi thở vô cùng kiên định chưa từng có từ trước đến nay tản ra từ người hắn. Không hề có lấy một chút do dự, thứ lực lượng đang tích súc trong người Lạc Bắc dưới sự điều khiển bởi ý chí của hắn liền trở nên dữ dội, tấn công kịch liệt. Nó điên cuồng đi tới phá hủy tất cả mọi thứ. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của Lạc Bắc như bị một con dao màu vào chui vào rồi cắn nát.
Tất cả sức sông của hắn lập tức hoàn toàn mai một.
Hơi thở, tim đập, máu huyết chảy trong người trong nháy mắt dừng lại.
Thân nhiệt của Lạc Bắc cũng lập tức giảm xuống rồi trở nên lạnh như băng. Chỉ trong nháy mắt, cho dù người nào nhìn thấy cũng nhận ra Lạc Bắc đã hoàn toàn không còn sức sống, biến thành một cái xác chết.
Tuy nhiên lại có một thứ lực lượng mong manh như vô hình vẫn dẻo dai quấn quanh người Lạc Bắc. Chỉ sau chừng mấy hơi thở, thứ lực lượng đó lại mạnh lên.
......
"Tôi không thể chết được!"
"Tôi sẽ không chết!"
Trong nháy mắt khi sức sống mai một, Lạc Bắc chỉ cảm nhận bản thân như chìm vào trong bóng tối. Tất cả lực lượng, ý thức đều dường như không còn.
Dưới sức tấn công khủng bố, cho dù bất cứ ai cũng khó có thể chịu đựng. Nhưng nhờ có Minh Nhược, nhờ cảm nhận được cái gì đó vào lúc cuối cùng nàng chỉ cho hắn...ý chí và niềm tin của Lạc Bắc lại trở nên hết sức kiên định. Thứ lực lượng vô hình của ý chí không ngờ lại chống chọi được với sự tấn công của cái chết.
Dưới sự điều khiển của ý chí, thứ lực lượng mong mạnh kia nhanh chóng sống lại rồi dẫn dắt linh khí xung quanh điên cuồng chui vào trong thân thể của Lạc Bắc.
Một chút sức sống từ trên thân thể lạnh giá của hắn cũng bắt đầu tản ra.
Đầu tiên là hơi thở...sau đó là tim đập...
Bất chợt, Lạc Bắc mở mắt. Hắn như bị dìm trong nước tới khi được thở liền hít lấy hít để. Bàn tay của hắn run rẩy, thậm chí là co giật nhưng vẫn cố gắng duỗi ra ngoài, bắt đầu vồ lấy đan dược đặt trên bàn trúc mà nhét vào miệng.
Hai tay của hắn gần như là mất đi sự điều khiển chỉ dùng ý chí và tâm niệm để khống chế nó.
Sau khi nhét đan dược vào miệng, thân thể của Lạc Bắc chợt xuất hiện vô số những dòng khí giống như con giun bắt đầu di chuyển. "Phut!" Lạc Bắc cũng lập tức phun ra một làn sương máu.
......
Sau khi làn sương máu phun ra, một làn hơi thở kỳ dị cũng từ trên người Lạc Bắc tản ra ngoài.
Trong nháy mắt, tất cả đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đều cảm nhận được một thứ cảm giác trống rống quay xung quanh người.
- Lạc Bắc đã đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh rồi.
Vân Viện, Yến Hồng, Thi Kiếm...tất cả đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đều xuất hiện một sự mừng rỡ.
......
Tĩnh Niệm Thông Minh quyết của Lạc Bắc đã đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.
Toàn bộ kinh mạch của Lạc Bắc đã tập hợp lại rồi mở ra một cái kinh mạch độc đáo trước đó không có, hình thành một con đường cho chân nguyên cực mạnh đi về.
Tuy nhiên, Lạc Bắc lại chỉ biết cười khổ. Sau khi phun ra một búng máu, Lạc Bắc liên tục nuốt toàn bộ đan dược đã chuẩn bị trước.
Kỳ Liên Liên Thành quay lại so với sự dự tính của Minh Nhược và Lạc Bắc quá nhanh.
Đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh khiến cho thân thể gần như tan tác. Mặc dù Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh có công hiệu độc đáo chữa trị thân thể, hơn nữa Lạc Bắc cũng đã đề phòng lệnh Vân Viện lấy tất cả những đan dược bổ sung chân nguyên tới đây.
Tuy nhiên, Kỳ Liên Liên Thành trở lại quá nhanh khiến cho Lạc Bắc không có nhiều thời gian chuẩn bị. Mà hiện tại, Lạc Bắc không còn cách nào khác, bất chấp sự tổn thương cố gắng thúc đẩy sự chuyển hóa dược lực để hồi phục lực lượng chân nguyên của bản thân.
Cái cách này khiến cho thân thể của Lạc Bắc bị tổn hại rất nặng.
Vì vậy mà vốn đan dược dùng để bù lại sự tổn thương của thân thể cũng chỉ có thể hồi phục được bảy phần chân nguyên của hắn.
Lạc Bắc đứng dậy bước ra khỏi lầu trúc.
Từ xa một cơn gió đang ập tới kéo theo mây đen dầy đặc. Mặc dù không thể nhìn thấy rõ bóng dáng của Kỳ Liên Liên Thành nhưng Lạc Bắc có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở hùng mạnh và độc đáo của y.
- Các ngươi không cần phải ra. Nếu ta không ngăn được Kỳ Liên Liên Thành hay bị y giết thì các ngươi cứ phân tán mà chạy trốn.
Sau khi sử dụng Tĩnh Niệm Thông Minh quyết cố gắng xua tan một chút tác dụng phụ của đan dược, Lạc Bắc liền nói với đám đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai như vậy.
Sau khi nói xong, Lạc Bắc quay người chuẩn bị lướt ra ngoài. Vốn hắn định đưa cả Khuất Đạo Tử và Thi vương đi theo. Bởi vì dù sao thì cả hai cũng là trở thủ đắc lực nhất của mình nhưng sau khi do dự một chút, Lạc Bắc liền để cả Khuất Đạo Tử và Thi vương lại.
Đúng lúc này, hắn cũng thấy được tiểu Trà đang đứng lẫn trong số đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai.
Sau khi đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, cảm giác của Lạc Bắc nhạy bén hơn rất nhiều. Vì vậy mà trong tích tắc khi Tiểu Trà nhìn hắn, Lạc Bắc cũng nhìn thấy nàng, đồng thời cũng cảm nhận được tâm ý của nàng. Đó chính là sự đồng sinh cộng tử.
Một thứ cảm giác kỳ diệu chợt xuất hiện trong đầu Lạc Bắc. "Yên tâm! Ta nhất định sẽ quay về."
Lạc Bắc bước đi một bước, chợt quay đầu lại nhìn tiểu Trà cười nói:
- Còn nhớ ta đã nói với ngươi không? Ta muốn dẫn ngươi tới xem một chỗ. Cái chỗ đó chính là La Phù...ta nhất định sẽ đưa ngươi đi.
....
Những hạt mưa đột nhiên trút xuống làm vang lên những tiếng lộp bộp.
Một bóng người màu xám dừng lại trên một tảng đá trên núi Đại Đông. Cái bóng xám đó chính là Kỳ Liên Liên Thành. Cũng giống như khi ở núi Bắc Âm, Kỳ Liên Liên Thành lại làm một bộ trang phục để che những vết thương trên người.
Sắc mặt của y vẫn tái nhợt như trước. Tuy nhiên từ người Kỳ Liên Liên Thành lại tản ra một thứ hơi thở cực mạnh, tưởng như gặp thần giết thần, gặp phật giết Phật.
Dường như trận chiến với Nam Ly Việt vừa rồi cũng không hề khiến cho hơi thở đó của y biến mất.
Mây đen bay theo trút xuống một trận mưa phía sau lưng Kỳ Liên Liên Thành. Nhưng trước mặt y lại hết sức sáng sủa. Cơn mưa trên núi Đại Đông chính là do y mang tới.
Trận mưa cũng không hề mở rộng, nó như bị một thứ lực lượng vô hình khống chế không cho lan tràn về phía Từ Hàng Tĩnh Trai.
Lạc Bắc mặc trang phục màu trắng từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Kỳ Liên Liên Thành.
Nhìn Kỳ Liên Liên Thành đứng trên tảng đá tản ra khí thế hùng mạnh, Lạc Bắc chợt vuốt nhẹ lên bộ trang phục màu trắng.
Bộ trang phục này được Minh Nhược làm cho hắn. Nhưng bây giờ nàng đã không còn nữa.
Trong lòng Lạc Bắc chợt xuất hiện một chút buồn bã nhưng nó nhanh chóng hóa thành một thứ lực lượng vô hình quấn quanh người hắn.
Chính vì Minh Nhược không còn cho nên núi Đại Đông, Từ Hàng Tĩnh Trai...những thứ quan trọng nhất đời của Minh Nhược sẽ được hắn bảo vệ, không thể để chúng bị hủy diệt.
......
Bóng dáng của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành tù từ trở nên rõ ràng trong mắt cả hai.
Điều khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên đó là hơi thở tản ra từ cả hai người không ngờ lại giống hệt nhau. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy đối phương, cả hai đều im lặng không hề nói một tiếng nào.
Chính vì cả hai đều có hơi thở hết sức giống như nên cả hai người cũng đều hiểu rõ. Hai người thanh niên kiệt xuất. Một người là truyền nhân của La Phù, còn một người là đệ tử xuất sắc nhất của Côn Luân hoàn toàn không còn đường sống để quay lại.