- Không ngờ Huống Vô Tâm lại lợi hại đến vậy.
Lạc Bắc dồn chân nguyên tới mức cao nhất liều mạng phi độn bỏ lại Khuất Đạo Tử và Thi thần một khoảng cách xa.
Tuy rằng nơi này cách Lang Sơn đã hơn hai trăm dặm nhưng Lạc Bắc biết cơ bản vẫn không an toàn.
Khoảng cách hai trăm dặm đối với Huống Vô Tâm mà nói thì cơ bản chỉ trong nháy mắt có thể đuổi tới nơi. Trong lòng Lạc Bắc cũng rất rõ cho dù hiện tại tập trung đám dị thú, Cầu Thương Dương và Ly Nghiêu Ly thì cơ bản không đánh lại Huống Vô Tâm.
Bởi vì cơ bản không có một ai có tu vi gần với Huống Vô Tâm để có thể sử dụng pháp thuật ngăn được y. Nhưng nếu du đấu thì Huống Vô Tâm thậm chí nhẹ nhàng đánh chết Lạc Bắc.
Cả bả người Lâu Dạ Kinh, Tiếu Vong Trần và Ngụy Tử Kỳ có pháp thuật uy lực lớn có thể uy hiếp được Huống Vô Tâm, làm cho y bị thương. Nhưng bên Lạc Bắc thì ngoại trừ Thất Hải Yêu Vương thú thì ngay cả Lạc Bắc, Khuất Đạo Tử cũng không uy hiếp được y.
Vì vậy mà hiện tại, Lạc Bắc bỏ chạy theo hướng ngược lại với Thương Lãng cung. Bởi vì hắn sợ Huống Vô Tâm đuổi giết tới Thương Lãng cung thì cho dù mình có thoát được các tộc khác cũng bị chết rất nhiều.
- Hiện tại chỗ thiếu hụt của ta đó là không biết tới những loại pháp thuật có lực sát thương mạnh.
- Nếu có thể tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên thì có thể tạo ra sự uy hiếp đối với y.
Mặc dù Lạc Bắc không sợ sự hùng mạnh của đối thủ nhưng hắn biết với tu vi hiện tại của mình thì còn kém Huống Vô Tâm quá xa.
Với khoảng cách như vậy, thì hoàn cảnh xấu của Lạc Bắc lúc này lại càng rõ ràng. Tu vi dẫn kiếm nhập thể đối với cấp bậc từ Khuất Đạo Tử trở xuống còn tạo ra uy lực lớn, thậm chí ngay cả ngươi như Tân Vô Cực cũng không ngăn cản nổi. Nhưng từ Khuất Đạo Tử trở lên, giống như đám người Lâu Dạ Kinh đã không thể tạo ra sự uy hiếp trí mạng.
Hơn nữa, hiện tại Lạc Bắc chỉ tu luyện một chút pháp thuật phái Lao Sơn, uy lực của chúng không có gì là mạnh. Như pháp thuật Súc địa thành thốn cũng chỉ có thể di chuyển được trong phạm vi mười trượng là hết. Pháp thuật cấp bậc này cơ bản không thể phá nổi phòng ngự của người cấp bậc Nguyên Anh.
Cho dù Lạc Bắc có thể phóng ra cả trăm cái pháp thuật như vậy thì cơ bản cũng không thể phá nổi mà hào quang mà vừa rồi Huống Vô Tâm thi triển.
Còn ngược lại, pháp thuật của Huống Vô Tâm mặc dù nhìn hết sức đơn giản, ánh sáng cũng không hề rực rỡ, không giống với pháp thuật có uy thế hủy diệt thiên địa nhưng Lạc Bắc lại hiểu rõ, uy lực của pháp thuật không liên quan tới vẻ bề ngoài. Huống Vô Tâm chỉ tiện tay đã tạo ra uy lực khó có thể tưởng tượng được.
- Tại sao Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của ta ngoại trừ tu luyện thân thể, sức sống cực mạnh ra nhưng lại không hề có pháp thuật nào uy lực hùng mạnh?
Pháp thuật bình thường khi tu luyện tới một cấp bậc nhất định đều có pháp thuật tương đương có thể sử dụng. Như Thái Thúc tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu tới tu vi này có thể phóng ra Tử Lôi phá thần chùy. Còn nếu tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh thì có thể thi triển Lôi Ngục cuồng sơn, dẫn động lôi cương trong phạm vi ngàn dặm tạo thành một ngọn núi lớn.
Nhưng Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh liên tục tu luyện, nâng cao tu vi lại không có pháp thuật tương ứng để thi triển.
"Chẳng lẽ phải ngưng tụ thành Bất diệt lưu ly kim thân thì mới có thể dựa vào bản thân để giết địch?"
Lạc Bắc cũng biết tu luyện tới cảnh giới của Nguyên Thiên Y, toàn thân đều là pháp bảo chí cường, uy lực có thể đánh tan gần như tất cả các loại pháp bảo và pháp thuật. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân liền dẫn phát uy lực trời đất. Cho dù là một quyền thì cũng ít người có thể ngăn cản.
- Chẳng lẽ Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cũng phải tu luyện tới cảnh giới Lưu ly kim thân bất diệt. Còn trong quá trình đó thì cơ bản không có pháp thuật nào có thể thi triển cho nên sư tôn mới để cho ta vào đời rèn luyện, phải tu luyện tới bản mệnh kiếm nguyên thì mới có thể trở về La Phù?
Cái ý tưởng đó chỉ hơi lóe lên trong đầu Lạc Bắc.
Pháp thuật của Huống Vô Tâm hết sức mãnh liệt và bá đạo. Ngọn lửa tinh thần và lực chân từ làm cho kinh mạch của hắn thành tro vẫn chưa biến mất mà xông vào tận xương tủy. Lạc Bắc trúng phải thứ pháp thuật này giống như trúng phải một thứ kịch độc có thể ăn mòn máu thịt, kinh mạch của hắn.
Mặc dù ngọn lửa tinh thần và lực chân từ đang từ từ tiêu tán nhưng chân nguyên Lạc Bắc cũng tiêu hao với tốc độ kinh người.
Từ một cái bình Thạch Nhũ quỳnh dịch mà Bích Căn sơn nhân đưa cho, Mộ Hàm Phong điều chế thành linh đan. Bên trong mỗi một viên linh đan có một giọt thạch nhũ quỳnh dịch, nhanh chóng bổ sung chân nguyên. Nhưng Lạc Bắc cũng không có pháp thuật tiêu hao chân nguyên nhiều, hơn nữa nó đối với Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Thái Thúc là sự phối hợp tuyệt vời nên hắn chỉ giữ có năm viên để đề phòng.
- Cứ tiếp tục thế này cơ bản ta không chịu nổi lâu.
Phát hiện chân nguyên của bản thân tiêu hao nhanh chóng, Lạc Bắc hơi dừng lại để cho Khuất Đạo Tử và Thi thần bay tới, sau đó dựa vào chúng để phi độn.
- Không ổn.
Nhưng chỉ bay được hơn một trăm dặm, Lạc Bắc liền cảm nhận được âm khí từ trên người Khuất Đạo Tử và Thi thần làm cho khí huyết của hắn gần như không lưu chuyển được, tay chân gần như đông cứng. Cùng lúc đó, một làn khí tức quái dị, phát ra một thứ lực hút dường như khiến cho khí tức và thần hồn của hắn như muốn thoát khỏi thân thể.
- Do viên chủ nguyên U Minh huyết ma xá lợi này. Ma khí của nó quá nhiều, nếu ta không điều tức thì cơ bản không duy trì được.
Lạc Bắc cố tập trung tinh thần chống đỡ ma khí từ Huyết xá lợi tản ra. Chỉ có điều trong mấy hơi thở, hắn liền cảm nhân tốc độ tiêu hao chân nguyên của mình nhanh hơn.
Nhưng nếu không tu luyện điều tức, bổ sung chân nguyên thì chân nguyên sẽ nhanh chóng kiệt quệ. Hơn nữa, ngọn lửa tinh thần và lực chân từ vẫn còn chưa tiêu tán hết, thậm chí có thể khiến cho hắn bỏ mạng.
- Chướng khí của khu rừng kia có thể ngăn cản được hơi thở của ta, Thi thần và Khuất Đạo Tử.
Lạc Bắc vô cùng quyết đoán. Trong phạm vi ngàn dặm quanh Lang Sơn cũng chính là bờ biển. vào lúc này, Lạc Bắc chợt nhìn thấy phía bên trái có một dãy núi dài, trong đó có một khu rừng được bao phủ bởi một lớp khí màu vàng. Lạc Bắc biết trong thung lũng đó, hoa lá, cây cối thối rữa, trầm tích lại một chỗ mà tạo thành khí độc. Vì vậy mà nghĩ như thế, Lạc Bắc liền lệnh cho Khuất Đạo Tử và Thi thần lao thẳng vào trong thung lũng đó, khuất bóng sau lớp khí vàng.
- Ông trời giúp ta.
Trong nháy mắt khi xuyên qua lớp chướng khí dầy đặc, Lạc Bắc liền cảm thấy một bầu không khí trong trẻo.
Cái thung lũng này mặc dù rất trũng nhưng từ ngoài cửa lại có một làn gió liên tục thổi vào khiến cho khí độc bị đẩy lên cao, còn đáy cốc thật ra lại không hề có chướng khí. hơn nữa, khu rừng cũng rất rậm, có thể che được tầm mắt và khí tức của Thi Thần cùng với Khuất Đạo Tử.
Phụp! Phụp!
Thi Thần vừa mới rơi xuống đất, móng tay sắc như dao của nó lập tức dài ra móc vào trong bọng một cái cây thành một cái chỗ vừa đủ cho một người ngồi xếp bằng. Rồi nó lại cắt một khúc gỗ rồi ấn vào bên trong đầm.
- Thi thần là vật chết, không có thần hồn. Ma khí của Huyết Xá Lợi có lẽ không ảnh hưởng tới nó.
Lạc Bắc lệnh cho thi thần sau khi nhanh chóng khoét một cái lỗ trong thân cây liền ném Huyết Xá lợi vào tay thi thần.
Quả nhiên Lạc Bắc cảm nhận được Huyết Xá Lợi không ảnh hưởng tới Thi thần.
"Phụp!"
Thi Thần khép hai tay lại, cầm Huyết Xá Lợi kén trong tay. Mái tóc trắng trên đầu nó bao quanh lấy thành một cái kén rồi chui thẳng vào trong đầm. Chỉ một lát, bóng dáng của nó hoàn toàn biến mất.
Dưới sự điều khiển của Lạc Bắc, Thi thần chui xuống dưới lòng đất hơn mười trượng, dưới sự che chắn bởi hai tay và Huyền Sát ngân ti của nó, ma khí của Huyết Xá Lợi hoàn toàn bị giấu kín.
Không còn bị ma khí xâm nhập, áp lực của Lạc Bắc giảm đi. Hắn khoanh chân ngồi vào trong cái bọng cây, còn Khuất Đạo Tử thì đừng bên giơ tay hút một đống cành lá khô che khuất bên ngoài. Rồi một tiếng động nhỏ vang lên, bóng dáng của Khuất Đạo Tử cũng lập tức ẩn kín vào trong chướng khí.
Thứ chướng khí độc này đối với vật thi luyện như Khuất Đạo Tử cơ bản không hề ảnh hưởng.
Nếu Huống Vô Tâm đuổi theo thì cách này cơ bản không thể nào giấu được. Nhưng do tình hình bắt buộc, cộng thêm với tính tình quyết đoán của Lạc Bắc cho nên cũng chẳng e ngại. Trong nháy mắt, Lạc Bắc đã tĩnh lặng, để cho một tia linh khí của trời đất từ từ chui vào trong người cùng với linh khí của Thạch nhũ quỳnh dịch ẩn chứa trong cơ thể luyện hóa, ngưng tụ rồi tan ra thành chân nguyên.
- Âm Dương Sinh Tử đạo của Huống Vô Tâm quả là một thứ pháp quyết cao tuyệt.
Vừa mới vào trạng thái tĩnh, Lạc Bắc nhanh chóng phát hiện chân nguyên của mình cơ bản không thể nào luyện hóa được ngọn lửa tinh thần và lực nguyên từ. Hai thứ này hỗn hợp lại một chỗ với nhau giống như khí kim thiết hòa trộn trong pháp bảo, kết hợp với máu huyết và xương cốt của Lạc Bắc. Thậm chí ngay cả Tam Thiên Phù Đồ của hắn cũng có dấu hiệu bị ngọn lửa tinh thần và lực chân từ xâm nhập. Đã không thể luyện hóa thì chỉ có thể chờ cho nó từ từ tiêu tán mà thôi.
Trong lúc ngọn lửa tinh thần và lực chân từ từ từ tiêu tán thì chân nguyên của Lạc Bắc cũng tiêu hao theo.
Lạc Bắc chỉ biết liên tục hút linh khí của trời đất hồi phục chân nguyên để bổ sung. Bởi vì một khi chân nguyên kiệt quệ, Lạc Bắc cũng mất đi năng lực tái sinh thân thể, khiến cho thân thể hắn từ từ hoại tử mà không có thuốc nào chữa được.
Nhưng Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh bản thân không phải muốn tu luyện bao lâu cũng được. Mỗi một tia chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đều khiến cho kinh mạch đau đớn, tốn rất nhiều tinh thần và thể lực.
Lạc Bắc chìm vào trạng thái nhập tĩnh nên không cảm nhận được thời gian trôi đi. Chẳng biết đã bao lâu, nhưng từ từ một cái cảm giác đau đớn lan từ trong Thức hải ra khắp người Lạc Bắc.
Lúc trước, Lạc Bắc cảm nhận không hề sai. Giao thủ với Huống Vô Tâm, chịu đựng pháp thuật và uy áp của y, tinh thần của Lạc Bắc cũng được rèn luyện rất nhiều. Trong trận chiến sinh tử như thế này, vô hình trung giúp hắn có sự đột phá. Trước đây, nếu lưu chuyển nhiều vòng như vậy, Lạc Bắc đã sớm không chịu nổi nhưng hiện tại thì hắn vẫn còn dư sức.
Nhưng vào lúc này pháp thuật của Huống Vô Tâm vẫn còn chưa tan hết. Lạc Bắc có thể cảm nhận được, với tốc độ tan như vậy bản thân khi chống đỡ tới cực hạn, lực lượng của nó vẫn còn lại một chút.
- A?
Đúng lúc này, Lạc Bắc chợt hơi nhíu mày.
Một thứ cảm giác khó hiểu khiến cho Lạc Bắc thoát khỏi trạng thái nhập tĩnh. Cái cảm giác khiến cho tim đập nhanh đó là do sự liên hệ tinh thần giữa Lạc Bắc và Khuất Đạo Tử cùng với Thi thần cảnh bảo hắn.
Thi thần và Khuất Đạo Tử đều cảm nhận được một thứ pháp lực dao động khác thường.
"Tách! Tách!"
Sau khi thoát khỏi trạng thái nhập tĩnh, Lạc Bắc liền nghe thấy được một thứ âm thanh kỳ lạ. Âm thanh đó hình như có nhiều người dang hút khi qua miệng.
Một con mãng xà tản ra ánh sáng màu vàng kim trên người nhanh chóng quấn theo cành cây xuất hiện trong tầm mắt của Lạc Bắc.
- Giết.
Đây là phản ứng đầu tiên của Lạc Bắc. Cảm nhận được suy nghĩ đó của hắn, Khuất Đạo Tử cũng từ trong chướng khí rơi xuống, Ngũ Âm Thần Lôi Giám nhanh chóng bay về phía con mãng xà.
Nhìn pháp lực và khí tức từ trên người con mãng xà tản ta thì hình như nó đã tu luyện được nội đan.
Một viên nội đan vào lúc này có thể giúp cho Lạc Bắc thoát khỏi cái chết.
Nhưng trong nháy mắt khi Ngũ Âm Thần Lôi Giám bay đi, Lạc Bắc chợt thấy rõ trên đầu con mãng xà có hai cái sừng nhỏ màu vàng. hơn nữa một bên mắt nó là màu phấn hồng giống như hai viên bảo thạch. Đồng thời, lúc này, ánh mắt của nó có một sự mừng rỡ, hưng phấn.
Lần này thì Lạc Bắc chợt biến sắc rồi thốt lên:
- Tiểu Ô Cầu?