Một bên Toái Băng Phủ, và một bên của Tần Liệt, đều bị lũ Ngân Dực Ma lang vây kín từ xa.
Nhóm Tần Liệt đứng cách bọn phủ Toái Băng một khoảng, phe nào đứng riêng phe nấy, hai bên nhìn nhau, ánh mắt lạnh tanh.
- Nhan Đức Vũ có tu vi Khai Nguyên Cảnh trung kỳ, ở phủ Toái Băng, lão nổi tiếng là nham hiểm độc ác. Ba đường chủ dưới trướng lão là huynh đệ ruột, Đường Mộc, Đường Lâm, Đường Sâm, đều có tu vi Khai Nguyên Cảnh sơ kỳ, sở trường là thuật hợp kích. Nghe nói... ba huynh đệ Đường gia từng liên thủ giết chết một võ giả Khai Nguyên Cảnh trung kỳ.
Sau khi bọn phủ Toái Băng xuất hiện, Lưu Duyên bèn giải thích với Tần Liệt và chúng nhân Lăng gia.
- Tên Nghiêm Thanh Tùng này là đường ca của thiếu chủ phủ Toái Băng - Nghiêm Tử Khiên, tu vi Luyện Thể tầng thứ chín, chỉ còn cách Khai Nguyên Cảnh một bước nữa thôi, công lực vô cùng đáng sợ...
Tần Liệt lắng nghe lời giải thích của y, nhìn sang bọn võ giả Toái Băng Phủ, vẻ mặt nặng nề, hai hàng mày nhíu chặt.
Lúc trước, khi hắn phát hiện phủ Toái Băng, đối phương có tầm sáu mươi tên, sau bao phen truy kích, giờ còn lại gần bốn mươi tên.
Những tên tử mạng đa phần bị linh thú giết, nếu không có ngoại lệ, thì số làm mồi cho Ngân Dực Ma lang hẳn sẽ nhiều nhất.
Toán người này của phủ Toái Băng công lực rất cao cường, có Nhan Đức Vũ và ba huynh đệ Đường gia tọa trấn, lại có cả cao thủ như Nghiêm Thanh Tùng, Phùng Dật, cũng chẳng trách thủ lĩnh của bầy Ngân Dực Ma lang phải triệu hồi lâu la đến tập trung đối phó bọn chúng.
Thông thường mà nói, sức mạnh của linh thú bậc hai có thể so với võ giả Khai Nguyên Cảnh, nhưng nếu võ giả Khai Nguyên Cảnh có linh khí lợi hại, thì hắn sẽ mạnh hơn một bậc...
Xem ra, Nhan Đức Vũ và huynh đệ Đường gia hẳn là lợi hại hơn một con Ngân Dực Ma lang.
Phủ Toái Băng huấn luyện rất nghiêm khắc, toán võ giả do Nhan Đức Vũ thống lĩnh này lại toàn là thân tín của lão, chúng phối hợp với nhau rất ăn ý, binh khí cũng rất tốt, cộng thêm ưu thế về nhân số, đối kháng với Ngân Dực Ma lang kể ra cũng không phải không có chút hy vọng thắng thế.
Nhất là, hiện giờ họ đã bị bọn chúng tìm ra, lại còn giúp Ngân Dực Ma lang phân tán mục tiêu tấn công.
Sắc diện Tần Liệt dần trầm xuống. Hắn thầm nghĩ, nếu muốn thoát khỏi thế cục này, thì hy vọng là vô cùng mong manh.
- Thanh Tùng, làm khá lắm!
Nhan Đức Vũ bước đến, liên tục phát lệnh cho đám võ giả phủ Toái Băng kết thành trận hình phòng ngự. Lão gật đầu với Nghiêm Thanh Tùng, tán dương:
- Có bọn Lưu Duyên gánh bớt áp lực, lần này chúng ta nhẹ nhõm hơn rồi.
- Nhan trưởng lão, phía Tinh Vân Các thì sao?
Phùng Dật hỏi.
Từ lúc nhìn thấy Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi, gã liền không kìm chế nổi oán hận trong lòng. Gã kích động muốn xông tới phanh thây Tần Liệt, giết sạch tộc nhân Lăng gia, hung hãn đè Lăng Ngữ Thi ra mà làm nhục.
- Không cần phải để ý Tinh Vân Các.
Nhan Đức Vũ lạnh lùng nói.
- Chúng sẽ giúp chúng ta gánh bớt nỗi lo về bọn Ngân Dực Ma lang, ta bớt phải ứng phó đòn tấn công của mấy con sói này. Yên tâm đi, kiểu gì bọn chúng cũng bị Ngân Dực Ma lang cắn chết thôi, điều này khỏi phải hoài nghi.
- Hê hê, vẫn là Vũ gia tinh tường nhất, biết phải lợi dụng bọn này ra sao.
Nghiêm Thanh Tùng cười nịnh hót.
- Phía Lưu Duyên cũng có mười mấy người, thuộc hạ gọi mọi người đến đây cốt là để kéo chúng xuống vũng lầy, buộc chúng phải giúp ta ngăn chặn lũ sói ma. Nếu giờ chúng ta hạ thủ với chúng, sẽ chẳng khôn lanh chút nào, chỉ lãng phí lực lượng mà thôi.
- Cứ làm theo cách của Thanh Tùng.
Nhan Đức Vũ không nhìn Phùng Dật thêm một giây nào nữa, gật đầu với ba huynh đệ Đường gia bên cạnh, nói:
- Nghiêm thủ khu vực này, chờ lũ Ngân Dực Ma lang chủ động xông đến. Chuẩn bị nhanh lên đi, Lang Vương sắp đến rồi, sẵn sàng tinh thần, làm thịt hết lũ sói ma đáng chết đó cho ta!
- Vâng!
Hú!
Tiếng sói tru cao vời đầy hùng hồn, vang vọng từ trong rừng sâu.
Bầy Ngân Dực Ma lang vây quanh đám người phủ Toái Băng và Tần Liệt, nghe thấy tiếng thủ lĩnh hô hào, đều lũ lượt ưỡn cổ lên trời tru lên đáp lời.
Chúng liếm hàm răng sắc nhọn như lưỡi gai, ánh mắt lộ ra sự tàn độc khát máu, ào ào từ bốn bề xông đến, động thủ đồng thời với phía Toái Băng Phủ và Tần Liệt, con nào con nấy cũng khí thế kinh người.
- Ứng phó với bầy sói này trước đã!
Lưu Duyên khẽ chửi một câu, vội vàng gọi chúng nhân dừng lại, chuẩn bị đề phòng lũ sói đang xông đến.
Mới đó, y vừa giảng giải những nhân vật chướng mắt của phủ Toái Băng, vừa dặn dò mọi người cố giữ vững trận hình, từ từ ép gần bọn phủ Toái Băng, nhằm liều mạng với bọn chúng.
Theo y nghĩ, chắc chắn họ không thể sống sót được nữa, hoặc là bị bầy sói xé xác, hoặc là bị phủ Toái Băng giết chết.
Nếu vậy, thì chi bằng trước lúc chết, kéo thêm vài địch nhân phủ Toái Băng làm đệm lưng, như vậy thì dù có chết thì cũng chết một cách xứng đáng.
Đáng tiếc là bọn Ngân Dực Ma lang đến quá nhanh!
Không đợi y tiếp cận lũ phủ Toái Băng, bầy sói nọ đã bắt đầu màn công kích mãnh liệt, buộc y bất đắc dĩ phải ra hiệu lệnh khác.
Mọi người làm theo lời y, lập tức dừng lại. Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Cao Vũ lại chắn phía trước, hướng mặt về phía bầy sói đang kéo đến, để Lăng Dĩnh, Lăng Hâm và những người còn lại phối hợp công kích bên trong vòng phòng ngự.
Vù vù vù!
Ba con sói đực thân hình to lớn, giương rộng đôi cánh bạc lướt đi giữa không trung, ánh mắt tóe lên hung quang sắc lạnh, u ám, tiên phong dẫn đầu.
- Đến rồi!
Tần Liệt dựng hết lông tóc toàn thân, nắm chặt bức tượng của gia gia, hít sâu một hơn, dồn toàn lực ứng chiến.
Lăng Ngữ Thi cùng những người khác bên cạnh hắn, lấm tấm mồ hôi trên vầng trán căng thẳng, cũng chuẩn bị toàn lực ứng chiến, liều chết cũng phải trụ thêm được vài khắc.
- Liều thôi!
- Liều mạng thôi!
- Mẹ kiếp, thật không cam tâm. Tam không cam tâm chết trong mồm sói! Ta phải giết lũ tạp chủng phủ Toái Băng!
- Ta cũng không cam tâm!
Chúng nhân trong vòng phòng ngự kêu gào, mắt đỏ ngầu cả lên, thần thái chực điên dại.
Gào!
Chính vào lúc này, một tiếng sói tru sục sôi, gắt gỏng vọng về từ gần đó.
Ba con Ngân Dực Ma lang nọ đang dần đến gần bọn Tần Liệt, khi nghe thấy tiếng tru này, ánh mắt tàn độc u lãnh của chúng chợt thoáng hiện vẻ khó hiểu – dường như thủ lĩnh của chúng đã hạ một mệnh lệnh rất kỳ quái, khiến chúng kinh ngạc, mơ hồ.
- Ủa? Chuyện gì vậy?
Lăng Phong ngạc nhiên.
Tần Liệt cũng đứng như khúc gỗ.
Chỉ thấy ba con Ngân Dực Ma lang tiên phong nọ đột nhiên chuyển hướng, bỏ qua khu vực của nhóm Tần Liệt, lao về phía phủ Toái Băng.
Đến cả bầy sói sau lưng chúng cũng ồ ạt thay đổi quỹ đạo, hết thảy bỏ qua phe Tần Liệt, chạy sang bọn phủ Toái Băng.
- Mẹ nó, chuyện này, quái đản vậy!
Lăng Hâm rên rỉ như bị thoát hư.
- Ông trời ơi, mình không nhìn lầm đấy chứ? Có phải mình hoa mắt rồi không, sao chúng lại buông tha chúng ta?
Lăng Tiêu rít lên.
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Lưu Duyên cũng lấy làm kinh ngạc. Khi bọn sói đã lũ lượt bẻ hướng đi khỏi, thần kinh căng chặt trong hắn liền được thả lỏng, y ngồi phịch xuống, lầm bầm khó hiểu.
- Hả? Sao tụi Tinh Vân Các không bị tấn công? Lũ sói đó đui cả rồi à? Chả lẽ chúng không nhìn thấy một đống người đang đứng đó sao?
Một tiếng kêu quái gở chợt vang lên từ bọn phủ Toái Băng.
Bên chỗ phủ Toái Băng, Nhan Đức Vũ và Nghiêm Thanh Tùng, Phùng Dật, ai cũng kinh hãi ra mặt.
Bọn chúng nhìn sang phía Tần Liệt với vẻ mặt quái dị tột độ, không thể tin nổi và mắt mình. Mặc cho chúng mưu tính đến thế nào, cũng không ngờ được lũ Ngân Dực Ma lang sẽ bỏ lại bọn Tần Liệt nửa đường như vậy.
Hoàn toàn không hợp lẽ thường!
- Chuyện gì thế này? Rốt cuộc là có chuyện quái gì vậy? Sao lũ sói ma đó... lại tha cho chúng ta? Vừa nãy chúng còn đang trong tư thế chực chờ, chuẩn bị giết chết chúng ta mà, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Lăng Ngữ Thi nhíu chặt mày, vắt óc suy nghĩ, nhưng tuyệt nhiên không cách nào hiểu nổi.
- Là tiếng tru của thủ lĩnh sói ma!
Cao vũ bỗng lên tiếng.
Mọi người nhìn phắt vào hắn.
- Ba con sói tiên phong đó tha cho chúng ta vì thủ lĩnh của chúng đã hạ mệnh lệnh mới.
Sắc mặt Cao Vũ cũng cực kỳ quái dị.
- Tuy ta cũng không hiểu tại sao, nhưng có thể khẳng định rằng, kẻ tha mạng cho chúng ta chính là thủ lĩnh lũ bầy sói!
- Hả?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, càng ù ù cạc cạc thêm, không hiểu tại sao Lang Vương lại thu hồi lệnh tấn công họ.
Chính vào lúc này!
Một con sói khổng lồ, toàn thân màu trắng bạc, dài gần chín thước, hình thể dũng mãnh cường tráng, uy phong lẫm liệt, từ trong rừng đi ra.
Con sói này to lớn hơn thấy rõ, trên đôi cánh là một luồng sóng năng lượng tinh khiết, cứ như nó mà sải cánh một cái, là có thể chao liệng khắp thiên địa.
Nó xuất hiện, ai cũng có thể khẳng định rằng, nó chính là thủ lĩnh, là Lang Vương của bầy sói ma!
Nó bước đến, không tiến lại chỗ bọn phủ Toái Băng, không đoái hoài gì đến đồng loại đã triển khai tấn công phủ Toái Băng, mà đi thẳng về phía nhóm Tần Liệt.
- Sức, sức mạnh của con Lang Vương này, chắc là... chắc là thuộc bậc ba!
Khi thấy Lang Vương thật sự đã hiện thân, lão Nhan Đức Vũ của phủ Toái Băng liền đánh nuốt một ngụm nước bọt, lão lắp bắp, trong mắt thoáng hiện sự sợ hãi.
Từ lúc đụng độ bầy sói, chiến đấu liên tục đến hiện tại, Lang Vương chưa hề lộ diện, nên đây cũng là lần đầu Nhan Đức Vũ nhìn thấy Lang Vương.
Lão chỉ đưa mắt nhìn Lang Vương một cái thôi, liền cảm thấy rét căm tự đáy lòng. Thử cảm nhận sơ qua, lão lập tức đoán ra sức mạnh thật sự của nó.
Linh thú bậc ba, tương đương với võ giả Vạn Tượng Cảnh, đủ sức nghiền nát bất kỳ ai đang có mặt tại đây!
Bao gồm cả lão, Nhan Đức Vũ!
Làm sao mà lão không khiếp sợ cho được?
Chỉ là, con sói khổng lồ, toàn thân màu trắng bạc đó, sau khi xuất hiện, chẳng thèm để mắt đến lão, cũng không ngó ngàng gì về phía Toái Băng Phủ, mà đi thẳng lại chỗ của Tinh Vân Các. Điều này làm cho Nhan Đức Vũ sợ đến khiếp kinh hồn vía, lão chợt hoang tưởng: Lang Vương định đích thân nghiền nát bọn Tinh Vân Các? Rốt cuộc Tinh Vân Các đã chọc giận nó kiểu gì, mà khiến nó phải đích thân ra tay?
- Quái vật bậc… bậc ba.
Lưu Duyên nghe được lời thất thanh của Nhan Đức Vũ, sắc diện tái nhợt cực điểm, kêu lên tuyệt vọng:
- Xem ra, nó chuẩn bị đích thân hạ thủ rồi! Khốn nạn, rốt cuộc chúng ta đã chọc giận nó ở chỗ nào?
Tất cả người của Lăng gia, Cao gia vào thời khắc này đều lạnh tê người, cứ như máu đã ngừng chảy, đông cứng do một luồng gió lạnh đến thấu xương.
Tần Liệt nắm chặt tượng gỗ trong tay, nhìn Lang Vương lững thững bước lại gần. Xoáy vào mắt nó, bỗng dưng hắn có một cảm giác lạ thường: Lang Vương đang tiến về phía mình!
Quả nhiên, khi đã đến gần, Lang Vương liền đi về phía hắn!
Đôi mắt của Lang Vương toát ra thứ thần sắc phức tạp mà chỉ những sinh vật khôn lanh mới sở hữu, dường như nó đang cảm thán, đang hồi tưởng...
Nó chỉ nhìn vào bức tượng gỗ trong tay Tần Liệt!
Bức tượng của Tần Sơn!
Tần Liệt chợt rùng mình, như có một luồng điện chạy qua khắp cơ thể hắn. Vào lúc này, hắn bỗng nhiên hiểu ra!
Cuối cùng thì hắn đã biết, tại sao ba con sói kia lại ngừng tấn công, cũng biết được Lang Vương tìm đến đây với mục đích gì!
- Chớ, chớ động đậy! Tất cả đừng có động đậy!
Tần Liệt cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài, hắn thở hổn hển, giọng nói run rẩy, yêu cầu chúng nhân phía sau đứng yên tại chỗ, còn hắn lại bước ra khỏi đội ngũ.
Trước bao cặp mắt kinh hãi, hắn hướng về con Ma Lang Vương màu bạc, giơ bức tượng trong tay lên cao – giống hệt như lần trước!
Con sói khổng lồ màu bạc bèn tiến đến!
Trước bao ánh mắt khó tin, con Lang Vương to lớn ngồi xuống, há mồm, thè lưỡi ra liếm bức tượng, động tác vừa ngoan ngoãn vừa cẩn thận...
Chúng nhân như bị hóa đá hàng loạt.