Vì vậy, hôm nay Lục Tranh vốn không muốn góp náo nhiệt, nhưng sóng to gió lớn khó tránh thịnh tình khó chối, ngẫm nghĩ từ sau khi tát Cao Chí Khải, rất lâu không xuất hiện ở cục huyện, quay về dần dần lưu lại ấn tượng cũng tốt, lập tức liền cảm thấy vui vẻ.
Nhưng Lục Tranh không cùng Hồng Đào đến báo cáo tình tiết vụ án, mà thản nhiên đến đội Trị an. Đám thuộc hạ cũ trong đội Trị an thấy Lục Tranh đều đến hỏi thăm thắm thiết. Thời gian Lục Tranh không còn ở huyện cục, bọn họ mới biết điểm tốt của Lục Tranh. Chính uỷ mặc dù cứng đầu nhưng lúc Chính uỷ còn, không ai dám bắt nạt bọn họ. Nhưng bây giờ, đám người Hình sự và Trinh sát đắc ý, lên mặt đến tận trời.
Lúc Lục Tranh cùng mấy người Phó đội Tôn Kiệt đang nói chuyện phiếm, bên ngoài văn phòng một đồng chí dân cảnh chạy đến nói Cục trưởng Chương cho mời.
Lục Tranh đến phòng làm việc của Chương Khánh Minh. Cao Chí Khải, Mã Dược Vũ và Hồng Đào đang ở đó. Cao Chí Khải sắc mặc khó coi, Mã Dược Vũ thì cười gật đầu với Lục Tranh.
Chương Khánh Minh một lần nữa cũng quan sát thật kĩ Lục Tranh. Mỗi lần khi ông ta dần quên đi Lục Tranh, cho rằng Lục Tranh chẳng có gì đặc biệt, tên tiểu tử này lại xuất hiện đảo ngược tình thế. Xem ra cần thay đổi cách nhìn về hắn. Tên thanh niên này, không hề đơn giản chút nào!
Trong mắt Cao Chí Khải tràn đầy oán hận, lại một lần nữa, anh ta bị Lục Tranh hung hắn tát cho một cái.
Vốn dĩ thời gian này đã bận, không gây sự gì với mày, vậy mà mày không biết tránh. Vậy đừng trách tao. Cao Chí Khải căm hận nghĩ.
Nếu Lục Tranh là con rắn, Cao Chí Khải nhất định tin, anh ta đã tóm được cái đuôi bảy tấc của con rắn này.
Sau khi Lục Tranh đến ban Đả kích, Cao Chí Khải vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn. Thông qua một người bạn ở Cục Công thương, anh ta biết, Lục Tranh xử lý hết sức nhẹ nhàng một vài phần tử đầu cơ. Ngẫm ra, không biết đã được bao nhiêu lợi lộc. Còn đường dây của anh ta ở Cục Công thương cũng sớm đồng ý có thể ra mặt làm nhân chứng, ghi tên thật vào báo cáo.
Chỉ là gần đây các vụ án quá nhiều, quá bận, không có thời gian để ý đến Lục Tranh, ai biết lại bị hắn chơi một vố.
Cao Chí Khải hạ quyết tâm qua hai ngày nữa sắp xếp mọi việc, tìm lúc thích hợp, lần này, nhất định phải lật đổ hoàn toàn Lục Tranh, tiễn hắn vào nhà giam.
Chính tai nghe Chương Khánh Minh khen ngợi Lục Tranh, Cao Chí Khải cảm thấy chói tai, nhưng anh ta chậm rãi nhắm mắt, một kẻ sắp chết, mình còn so đo gì với hắn.
Lục Tranh và Hồng Đào cùng đi ra khỏi văn phòng của Chương Khánh Minh, đến chỗ quẹo cầu thang, Hồng Đào nhìn đồng hồ, 11 giờ hơn, liền cười nói:
- Chính uỷ, tôi mời anh ăn cơm.
Lục Tranh ra hiệu mời bước xuống trước, rồi nói:
- Đến căng tin ăn, tôi có phiếu ăn, hôm nay thứ tư là ngày căng tin cải thiện thức ăn, đồ ăn khá ngon.
- Như vậy sao được.
Hồng Đào lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lúc lắc. Bây giờ anh ta đối với vị chính uỷ trẻ tuổi này không chỉ khâm phục mà thậm chí còn tôn thờ nữa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến tầng hai, môt người mặc quần áo vải dệt thủ công từ phòng thẩm vấn vội vàng đi ra. Lục Tranh và Hồng Đào bất giác cùng nhìn gã, Hồng Đào nhỏ tiếng nói:
- Nhân viên của đội Hình sự và Trinh sát thật mờ ám.
Nhìn tên hú tử này, lúc đi qua đều có chút miễn cưỡng.
Lục Tranh cười cười, chuyện tra tấn tội phạm đó hắn đã nếm qua rồi.
Nhưng khi tên đó vội vàng lướt qua bọn họ xuống lầu, Lục Tranh giật mình, lập tức cảm thấy không đúng, là một loại phản ứng bản năng. Lập tức hắn biết có gì đó không đúng, bởi hắn ngửi thấy một mùi máu tươi, hơn nữa tuyệt đối không phải mùi máu do đánh nhau bị thương, mà là trên chiến trường mới có thể gửi thấy mùi máu này.
- Này, cậu đứng lại!
Lục Tranh quát lên.
Tên kia dừng lại một chút, nhưng sau đó lại bước nhanh xuống lầu.
- Đứng lại!
Lục Tranh đuổi theo phía sau, Hồng Đào lập tức cũng biết không đúng, chạy theo xuống.
Đột nhiên, tên đó quay lại, chĩa họng súng đen về phía Lục Tranh và Hồng Đào. Trong khoảng khắc đó, Hồng Đào sợ ngây người, đột nhiên cảm thấy một sức mạnh bên cạnh ập đến, bên tai anh ta vang lên âm thanh “bùm bùm” đinh tai nhức óc, anh ta ngã sang một bên.
Âm thanh “thình thịch thình thịch” làm chấn động Hồng Đào đến mức hoa mắt chóng mặt, cách đó khá gần, kết cấu hành lang khá hẹp, âm thanh căn bản không thể thoát ra, dường như giống nổ bên tai anh ta.
Tiếng súng rất nhanh, cũng rất ngắn, cũng chỉ trong mười mấy giây, Hồng Đào sờ sờ đầu mới phát hiện Lục Tranh đứng bên cạnh anh ta, trong tay có một khẩu B54, nhìn rất quen, hình như là súng của mình.
Hai góc lầu một và lầu hai, tên kia nằm mềm nhũn ra, ngực đẫm máu, rõ ràng bị Lục Tranh một phát bắn chết tươi.
Hồng Đào quả thực không dám tin vào mắt mình, rất lâu sau mới hiểu, lúc tên đó rút súng trên vai ra, Lục Tranh đã cảnh giác, đẩy ngã anh ta, hơn nữa, còn rút súng của anh ta ra.
- Anh trúng đạn rồi, đợi đó đừng cử động.
Giọng Lục Tranh nói bên tai, sau đó Hồng Đào mới phát hiện, cánh tay đau không chịu nổi, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Lúc này, mọi người ở bốn phương tám hướng đến xem cảnh lộn xộn, Lục Tranh hét lớn:
- Mau gọi xe cứu thương.
Hồng Đào đột nhiên thấy đau ghê gớm, mắt tối sầm lại, liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc Hồng Đào từ từ mở mắt, bốn xung quanh đều là màu trắng. Anh ta nằm trong phòng bệnh của bệnh viện, Lục Tranh đang ân cần nhìn anh ta.
- Chính uỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồng Đào muốn ngồi dậy, Lục Tranh cười giữ anh ta lại nói:
- Anh cứ nằm đi. Bây giờ ở cục đang loạn hết lên, tôi phải quay về. Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, quay về thay anh nghe ngóng tình hình.
Hồng Đào đã hơn 30, lại bị một câu nói của Lục Tranh trêu chọc, mặt đỏ bừng, anh ta biết, vừa rồi là Lục Tranh cứu mạng mình.
Buổi tối, Hầu Kiến Quân đến phòng bệnh thăm anh ta, Hồng Đào lúc này mới biết sự tình từ đầu đến cuối.
Hoá ra, tên điên kia đã đánh gục mấy chiến sĩ cảnh sát trong cục. Gã chính là Vương Tự Lực khét tiếng ở vùng Đông Bắc. Tên này, hành hung tàn bạo, khiến người ta ớn lạnh hơn cả Nhị Vương. Tại ba tỉnh Đông Bắc gã đã giết không dưới ba mươi chiến sĩ bộ đội cảnh sát. Nhưng gần đây đột nhiên mai danh ẩn tích, Bộ Công an phán đoán gã có khả năng xuất quan, sớm hạ lệnh xuống các tỉnh phía dưới, bí mật nghiêm ngặt kiểm tra.
Nhưng không ngờ, gã đến Quảng Ninh.
Trương Tự Lực có thư giới thiệu của một đơn vị nào đó phía Đông Bắc liền ngang nhiên ở lại nhà khách huyện uỷ Quảng Ninh. Vốn dĩ gã rất ít khi lộ diện, sớm đi tối về, nhưng lần này lại trêu chọc phải người của đội Hình sự và Trinh sát, kỳ thực gã đã không lên tiếng, nhưng người của đội Cảnh sát Hình sự cứ bắt nạt gã, trực tiếp áp giải gã lên xe cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, đoán chừng Trương Tự Lực cũng cố nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng người của đội Cảnh sát Hình sự ra tay quá thâm độc, đến lúc không thể nhịn hơn nữa gã mới phản kháng. Hai đội viên đội Cảnh sát Hình sự không biết bị vật gì cắt đứt hầu, sau này phân tích, mới biết là mảnh vỡ ly thuỷ tinh.
Lúc sắp đi, Trương Tự Lực cướp súng của một đội viên đội Cảnh sát Hình sự bị thương, nếu không phải Lục Tranh phát hiện, chỉ sợ lại nhanh chóng mai danh ẩn tích.
Hồng Đào nghe Hầu Kiến Quân thuật lại chân tướng sự việc, bất giác hít không khí lạnh:
- Trời ơi, Trương Tự Lực à?
Hầu Kiến Quân cười đáp:
- Còn không phải sao? Tên ma vương giết người này không ngờ bị một phát súng của Lục Chính uỷ của chúng ta lấy mạng. Gặp phải Lục Chính uỷ của chúng ta coi như hắn tới số.
Bất giác, từ chính miệng anh ta nói ra vô số lời khen ngợi Lục Tranh, chỉ e rằng chính anh ta cũng không nhận ra điều này.
Hồng Đào liếm liếm đầu lưỡi nói:
- Nghe nói lúc Lục Chính uỷ trong quân đội đã giết một tên địch như cắt cỏ. Trương Tự Lực gặp phải lão nhân gia, vậy không phải là hạt đậu mầm sao?
Hầu Kiến Quân gật đầu đồng ý:
- Nói cũng đúng.
Hầu Kiến Quân hồ đồ không chú ý đến điểm sơ hở trong lời nói của Hồng Đào. Chính uỷ mới hơn hai mươi tuổi trở thành “lão nhân gia”, Hầu Kiền Quân nghe xong cũng cảm thấy đó là đương nhiên.
Dân đều có anh hùng để sùng bái, chỉ là trong thời đại hoà bình này, anh hùng khó kiếm.
Hầu Kiến Quân đột nhiên cười gian xảo:
- Chính uỷ lại lập công. cục đã báo cho thành phố, sở tỉnh đang làm báo cáo, tổ điều tra sở tỉnh có lẽ tối nay sẽ đến. Nhưng lão Chương, Cao Chí Khải thê thảm rồi.
Hồng Đào gật gật đầu, tội phạm quan trọng bị giam giữ lỏng lẻo, sau khi giết chết hai cán bộ cảnh sát còn trốn ra ngoài. Báo cáo này, không biết Cao Chí Khải viết thế nào. Nhưng mà, Hồng Đào lắc đầu:
- Không biết không có tội?
Hầu Kiến Quân hừ một tiếng:
- Cái gì không biết không có tội chứ? Văn kiện hai tháng trước của sở tỉnh đã đến huyện cục. Yêu cầu những phạm vi phía dưới mà cụ thể là mỗi cán bộ cảnh sát ở các đồn cảnh sát đều phải cầm ảnh của Trương Tự Lực, phải thuộc lòng. Chương Khánh Minh vốn không để ý đến việc này, nên lần này mới xảy ra chuyện. Lão ta à, những tháng ngày yên ổn đã lâu rồi, đen đủi thôi.
Nói xong anh ta cười lạnh hai tiếng:
- Bằng không anh tưởng sở tỉnh phái tổ điều tra đến là vì ghi công cho chúng ta sao?
Sắp tới Chương Khánh Minh đen đủi rồi, Cục trưởng Chương qua miệng anh ta bây giờ biến thành “lão Chương”, “Chương Khánh Minh”.
Hồng Đào không chấp nhận được thái độ nịnh bợ của Hầu Kiến Quân nên im lặng không nói gì.